Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 190

Địa ngục, tam điện Diêm La.

Dư Khâm khoác choàng tím, đeo mặt nạ đồng thau, người khác nhìn không thấy mặt, nhưng có thể cảm giác được tức giận trên người hắn ta. Cơn giận của Diêm Vương dữ dội đáng sợ cỡ nào? Đại điện nhất thời vô cùng an tĩnh, không ai dám lên tiếng.

Dư Khâm phất tay áo cất bước vào trắc điện, thấy một người ăn mặc giống hắn ta như đúc nằm trên giường, cơ thể bị rất nhiều dây xích trói chặt, mày nhăn nhíu, tứ chi liên tục giãy giụa bị đè lại.

Người nọ là hóa thân Dư Khâm.

Trong trắc điện, có hai người mặc trường bào màu đen canh giữ bên giường. Mỗi người cầm một màn hình thiết bị theo dõi, là Dương Dạ và Cố Lương.

Nhìn về phía hai người, Dư Khâm hỏi: "Hóa thể của ta, tình huống hiện tại như thế nào?"

"Bị nhốt rồi. Chúng tôi không thể giúp ngài đăng xuất hệ thống." Dương Dạ mở miệng nói, "Xem ra Minh Nguyệt tìm được lối xâm lấn hệ thống trước đó của chúng ta, thay thế thân phận người chơi thăm dò trò chơi. Hiện tại anh ta đã khóa lối này, chúng tôi không thể vào, cũng không thể giúp những người khác ra ngoài."

Dư Khâm nghe vậy, nhìn về phía thuộc hạ ngồi bên cạnh hàng loạt màn hình nửa trong suốt. "Hồi Minh Nguyệt làm việc ở tam điện, ngươi là thủ hạ của cậu ta, hiện tại không tìm được cách phá giải?"

Người này hổ thẹn lắc đầu. "Tống đế vương điện hạ, tôi..."

"Cũng đúng." thanh âm Dư Khâm lạnh băng nghiêm túc, hỏi, "Ít nhất ngươi có thể bảo toàn số liệu hóa thể ta xâm nhập đến hết trò chơi?"

Thuộc hạ lập tức trả lời: "Không thành vấn đề! Tôi đã lưu trữ số liệu, cũng sao chép rất nhiều bản sao lưu!"

"Được." Dư Khâm trở lại chủ điện, mặt hướng vô số tướng sĩ mặc khôi giáp ngoài đại điện, "Truyền Diêm Vương Lệnh, lĩnh bảy quân tam điện, vây giết thất điện. Từ Thái Sơn Phủ Quân cho tới hộ vệ thị nữ, tróc nã toàn bộ, không chừa một ai! Kẻ nào chống cự, xử quyết tại chỗ!"

Dư Khâm vừa dứt lời, trái tim vô số người trong trắc điện không khỏi đập mạnh.

Đã khoảng mấy trăm năm không thấy Dư Khâm dùng đến Diêm Vương Lệnh. Bởi vì Diêm Vương Lệnh có thể điều động bảy đội quân của tam điện, số lượng không hề nhỏ.

Con số điện Diêm Vương từ nhỏ đến lớn mang ý nghĩa quyền lực từ cao đến thấp. Các điện có khả năng chưởng quản lực lượng quân sự, cũng tương ứng từ số lớn đến nhỏ.

Bởi vậy, bảy quân tam điện toàn bộ xuất động, chỉ dựa vào ba quân thất điện, hoàn toàn không thể chống lại.

Một người canh giữ bê ngoài trắc điện nghe Dư Khâm nói vậy, lớn mật tiến lên một bước. "Nhưng chúng ta..."

"Lo lắng ta vô cớ xuất binh?" Dư Khâm thả lỏng bàn tay nắm chặt, thanh âm hạ xuống, "Hóa thể ta chính là chứng cứ tốt nhất. Lập tức xuất phát, không được sai phạm!"

Một lát sau, cùng mấy tướng quân an bài bố trí xong, Dư Khâm đi đến trắc điện.

Xem tình huống hóa thể của mình, Dư Khâm lại nhìn về phía Dương Dạ và Cố Lương. "Ta chuẩn bị đến thất điện. Các cậu và kỹ sư ở lại nơi này giám thị hệ thống bọn họ, tiếp tục nghĩ cách xâm nhập!"

Cố Lương khẽ nhíu mày, đứng lên. "Hiện tại ra tay tương đương với việc trực tiếp định tội người thất điện. Lúc trước chúng tôi đàm phán với Minh Nguyệt..."

Dư Khâm nói: "Sẽ không giết tất cả mọi người. Ví dụ như Minh Thiên bị bắt gia nhập thất điện."

Dương Dạ và Cố Lương liếc nhau, lại hỏi: "Thế Minh Nguyệt..."

Dư Khâm sắc mặt không tốt nói: "Ta sẽ tự mình thẩm vấn quản lý cao tầng thất điện!"

Cố Lương tiến lên một bước, nhíu mày nói: "Thần tiên mấy người đánh nhau, tôi quản không được. Nhưng đừng chọc giận Minh Nguyệt. Vạn nhất anh ta giam cầm toàn bộ linh hồn trong hệ thống trò chơi, bên Đoạn Dịch..."

"Yên tâm. Ta tự biết chừng mực. Cậu nhọc lòng em họ cậu, ta cũng sẽ không uổng hơn ngàn tánh mạng vong linh. Ta đã có đối sách, các cậu làm tốt bổn phận là được!"

Nói xong lời này, lại dặn dò mấy thủ hạ khác, Dư Khâm xoay người rời đi.

Bước chân tới cửa, bước chân hắn ta dừng lại.

Xoay người, Dư Khâm suy tư nhìn về phía Cố Lương, sau một lúc lâu hỏi một câu: "Theo ý cậu, vì sao Minh Nguyệt làm như vậy? Đến tột cùng cậu ta muốn cái gì?"

Cố Lương suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng cho Dư Khâm một đáp án, rồi nói: "Hồi trước tán gẫu, anh ta từng nhắc tới một lần. Có lẽ hiện tại vẫn như vậy. Nhưng tôi không dám chắc."

Nghe vậy, Dư Khâm ngẩn ra một hồi lâu.

Thấy thế, Cố Lương chần chờ mở miệng: "Ngài..."

Phất tay, Dư Khâm không nói gì nữa, lập tức rời đi.

Nhìn bóng dáng Dư Khâm nhanh chóng biến mất, Cố Lương hơi nhướng mi, sau đó nghiêng đầu đối mắt với Dương Dạ.

"Sao lại nhìn em như vậy?" Cố Lương hỏi anh ta.

"Không có gì." Dương Dạ đi tới nắm tay anh, ánh mắt mang thâm ý, nhưng cuối cùng không nói gì.

Buông tay Cố Lương, Dương Dạ và anh đi đến trước màn hình đôi, "Chúng ta cùng kỹ sư nghĩ biện pháp, xem có thể giúp Đoạn Dịch không."

Một khoảng thời gian sau.

Tống đế vương Dư Khâm đến thất điện Diêm Vương.

Cách tường thành xa xa nhìn lại, lầu các cung điện thất điện thắp đèn sáng trưng. Đa số cửa bị mở toang, bên trong lại im ắng không nghe thấy thanh âm nào, như thể không có người sống tại nơi này.

Tình hình này giống như, binh lính ra thành, thành trì gặp nguy, nhưng người trong thành từ bỏ chống cự, sớm đã rời đi, thậm chí mở rộng cửa thành mời người vào.

Thấy Dư Khâm đến, lập tức có người tới báo cáo. "Khi chúng tôi tới nơi, cửa thành đã mở rộng. Sợ bên trong có bẫy, tôi đã phái một tiểu đội đi vào điều tra trước. Bọn họ đã tra xét một số nơi, báo rằng tất cả cung điện quan trọng không có ai gác, như người đi nhà trống."

Dư Khâm nghĩ hỏi: "Đổng Tuyên ở đâu? Gần trung tâm hệ thống thất điện?"

Hỏi xong lời này, Dư Khâm chưa nghe thuộc hạ đáp, đã thấy thiết bị trong tay thuộc hạ rung lên.

Thuộc hạ lập tức mở iPad, Dư Khâm và thuộc hạ cùng xem hình ảnh camera được chiếu lên không trung.

Có vài người đang đứng bên ngoài chỗ ở Đổng Tuyên và trung tâm hệ thống, đều là thân tín của Thái Sơn Phủ Quân Đổng Tuyên.

Dư Khâm mới vừa thấy hình ảnh, lại có một thuộc hạ khác chạy tới bẩm báo: "Điện hạ, nhận được tin tức, phần lớn người có chức vụ ở thất điện đã về nhà, bao gồm tam quân bảo vệ thất điện. Theo lời bọn họ, bọn họ đột ngột nhận được thông báo nên không rõ nội tình."

Nghe vậy, thuộc hạ tay cầm thiết bị nghiêm túc nhìn về phía Dư Khâm: "Tống đế vương, chúng ta phải cẩn thận. Đổng Tuyên giải tán nhân viên không liên quan, chỉ chừa lại một số tâm phúc... Đề phòng có bẫy."

Đa phần nhân viên, thậm chí là quân đội bảo vệ bảy điện trực tiếp bị giải tán, Dư Khâm cũng biết, bọn họ càng phải cẩn thận hơn.

Lý do rất đơn giản.

So với nhân gian, địa ngục nắm giữ rất nhiều thứ liên quan sinh mệnh, thời gian và duy độ huyền bí, và cả khoa học kỹ thuật đều rất tiên tiến.

Trong địa ngục, một vũ khí nhỏ bé cũng có thể khiến vô số người hồn phi phách tán, hơn nữa sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền nghiêm trọng khác.

Cũng bởi vậy, địa ngục quản lý vũ khí thiết bị rất nghiêm. Cấp bậc Tống đế vương Dư Khâm cũng không thể điều động sử dụng vũ khí trên quy mô lớn.

Dưới tình huống này, tranh chấp thông thường ở địa ngục đều dựa vào vũ khí lạnh và vũ lực cá nhân.

Đương nhiên, vũ khí lạnh địa ngục không giống vũ khí lạnh nhân gian.

Ví dụ như Diêm Vương tiên của Tống đế vương, nếu phát huy toàn lực, linh hồn bị quất một roi sẽ hồn phi phách tán.

Lần này Dư Khâm xuất quân không xin cấp quyền sử dụng vũ khí gây sát thương quy mô lớn.

Huống chi hắn ta cho rằng việc này chưa tới độ phải sử dụng vũ khí. Một khi sử dụng vũ khí nóng, mức độ ảnh hưởng cực rộng, khiến nhiều người vô tội gặp tai vạ.

Dư Khâm nghĩ như vậy, nhưng thất điện Thái Sơn Phủ Quân thì chưa chắc.

Hắn giải tán quân đội, chỉ chừa lại vài thân tín canh giữ ngoài trung tâm hệ thống, không khác nào tuyên bố: Trong tay ta có vũ khí nóng.

Sở hữu loại vũ khí này, chỉ cần động một ngón tay khởi động là xong, không cần đến quân đội.

Nếu thật là như vậy, Đổng Tuyên giải tán ba quân xem như có lương tâm. Bởi vì một khi kích hoạt vũ khí, khả năng cao ba quân sẽ đương trường chết thảm.

Căn cứ vào điều này, thuộc hạ mới nhắc nhở Dư Khâm, bảy quân tam điện không được liều lĩnh.

Nghe thuộc hạ nói xong, Dư Khâm ngước mắt, nhìn đỉnh núi cách đó không xa.

Đổng Tuyên đứng trên sườn núi đó.

Mà trung tâm khống chế hệ thống và nơi cầm tù linh hồn, bị giấu đâu đó dưới vực núi.

Sau một lúc lâu, Dư Khâm trầm giọng nói: "Hôm nay ta dám trực tiếp suất quân tới đây, tất nhiên đã nghiêm cứu kỹ càng. Mấy trăm năm qua không ai lấy vũ khí từ kho vũ khí, khả năng thất điện có thể lừa trên gạt dưới trộm vũ khí là cực kỳ thấp. Hành động này của Đổng Tuyên chỉ là hư trương thanh thế."

"Nhưng..." Thủ hạ do dự.

"Đúng. Dù chỉ là hư trương thanh thế cũng cần thận trọng. Ta biết. Các ngươi tiếp tục thủ tại chỗ. Ta sẽ dẫn một chi đội vòng ra sau lưng núi, xem có thể lén xông vào trung tâm hệ thống hay không."

Dư Khâm nói tới đây, tự phủ thêm một lớp chiến giáp.

Đây là chiến giáp có cơ chế phòng ngự tốt nhất.

Số lượng chiến giáp Tam điện sở hữu không nhiều, nhưng Dư Khâm cho rằng vậy là đủ rồi.

Lấy tốc độ cực nhanh chọn lựa hơn hai mươi người, Dư Khâm bảo bọn họ mặc chiến giáp, liền dẫn bọn họ vòng ra tường thành sau núi.

Trong bóng tối, một mình Dư Khâm hiệu lệnh, kim qua thiết mã, sát khí đỏ rực.

"Không chế trung tâm hệ thống trước, cắt đứt kết nối giữa Đổng Tuyên và nó, rồi hướng lên sườn núi."

"Nhớ kỹ lời ta nói! Bắt sống toàn bộ, không chừa một ai! Kẻ nào chống cự, xử quyết tại chỗ!"

·

Thế giới trò chơi. Đáy biển.

Đoạn Dịch giúp Dư Khâm cắt rong biển, để lại ký hiệu, rồi theo hắn ta đi hướng 3 giờ.

Hai người đi đường rất cẩn thận, sợ gặp bẫy rập.

Khoảng 30 phút sau, trước mắt bọn họ xuất hiện nguồn sáng.

Đó là một vùng sương mù mông lung màu trắng.

Vùng sương mù này là một không gian tách biệt với biển sâu.

Mà hai người trong không gian ấy cũng rất là tự tại.

... Hai người kia đúng là Thi Hồ và Minh Nguyệt.

Cách đó không xa, vô số npc tỉnh lại từ phần mộ, bò ra khỏi bùn đất, gào rống tàn sát lẫn nhau, mùi máu tươi nồng đến mức Đoạn Dịch ngửi thấy được.

Nhưng ở trước mắt anh, trong vùng sương mù, Thi Hồ và Minh Nguyệt vân đạm phong khinh như ở chốn đào nguyên... Thi Hồ chấp bút vẽ tranh, Minh Nguyệt ngồi đối diện uống trà.

Thoáng nhìn Đoạn Dịch và Dư Khâm, Thi Hồ không nâng đầu, tiếp tục vẽ tranh. Sắc mặt Minh Nguyệt cũng không thay đổi, chỉ khẽ ngẩng đầu, mỉm cười vẫy tay với họ. "Lại đây ngồi?"

Đoạn Dịch và Dư Khâm liếc nhau, hai người đều không sợ, đi vào mảng sương mù.

Tiến vào sương mù, Đoạn Dịch liền có cảm giác bản thân bước vào một không gian khác. Bầu không khí hít thở khó khăn, mùi máu tươi giết chóc, âm thanh gào rũ điếc tai, tất cả đều bị ngăn cách.

Đoạn Dịch không cảm nhận được gì. Tại đây trong mảng sương mù, anh nháy mắt có thấy bình tĩnh như nước, vạn sự là mây bay.

Minh Nguyệt mời bọn họ ngồi, tay bấm thiết bị, trước mặt trống không xuất hiện hai ghế sô pha.

Đoạn Dịch và Dư Khâm không khách khí, trực tiếp đi tới ngồi xuống sô pha.

Đoạn Dịch nhìn thoáng qua Thi Hồ, giờ phút này đến gần hơn, anh mới phát hiện cây bút Thi Hồ đang dùng cực kỳ quen mắt.

Nhìn thử bức tranh Thi Hồ đang vẽ, Đoạn Dịch không ngờ lại là một cái đầu lâu.

"Đây là bút của ông?" Đoạn Dịch bỗng đứng lên nhìn về phía Thi Hồ, "Ông là người thông qua Đạt Quang nói chuyện với tôi?"

Thi Hồ không trả lời, cầm bút chấm mực chu sa, sau đó vẽ vài nét bút trong không khí. Giây lát sau, trong phạm vi sương mù nở hoa bỉ ngạn khắp nơi.

Bờ đối diện có hoa, màu son minh diễm, nở rộ bên hoàng tuyền.

"Loài hoa này đúng là đẹp. Để được ngắm nó, ta chọn địa ngục là trạm cuối cùng. Quả nhiên chuyến đi không tệ." Chậm rãi nói xong lời này, Thi Hồ mới ngẩng đầu nhìn Đoạn Dịch, "Đúng, người đó là ta. Vừa lúc đi qua phó bản ấy nên vào xem một chút. Ta đã gặp Đạt Quang từ rất lâu trước kia, sau này vô tình thấy bút của hắn nên lấy đi. Nét bút vẽ mộng là một điều huyền diệu, không phải sao?"

Đoạn Dịch nhíu mày: "Ông dùng cây bút này tạo ra trò chơi?"

"Không thể nói như vậy. Cây bút này có thể đọc hiểu suy nghĩ cậu, sau đó thay đổi các loại thành phần từ trong khí, hoặc kết cấu phần tử thuốc màu nó chạm vào, tiến hành chuyển biến vật chất. Từ đó tạo nên phép màu huyền diệu. Cho nên..."

Thi Hồ nhìn về phía Đoạn Dịch, "Đúng vậy, ta dùng cây bút này tạo nên thế giới trò chơi, cũng mượn nó chuyển hóa ý thức mình. Bởi vậy, ta có thể giấu ý thức của mình vào thế giới trò chơi."

Sau một lúc lâu, Đoạn Dịch không khỏi hỏi: "Cơ thể đã chết, không tính là chết, vì linh hồn còn tồn tại. Linh hồn hôi phi yên diệt, vẫn chưa gọi là chết, bởi vì ý thức vẫn tồn tại. Ý ông là như vậy?"

"Đúng. Người địa ngục cho rằng linh hồn là hình thái sinh mệnh cuối cùng. Nhưng thật ra không phải. Với ý thức và ký ức, ta còn sống." Thi Hồ mỉm cười, bỗng nâng tay trái.

Đoạn Dịch liền thấy một con rối nhỏ trên tay hắn ta.

Chính là con rối Tiểu Ngũ nhận được.

... Đừng nói con rối này là do Thi Hồ đưa tới tay mẹ Sở Thanh?

Nó chính là khởi nguyên của mọi bi kịch.

Đoạn Dịch sầm mặt nhíu mi, lại thấy Thi Hồ mở miệng.

"Con rối vô tâm, tiếp xúc với người mới có tâm. Bút mực không lưu lại dấu vết, vì hình thái vật chất đã chuyển biến, thế nên không bị ai phát hiện..."

"Ừm, trăm quỷ gào khóc, đóa bỉ ngạn nở, là thời khắc mời cố nhân chìm vào giấc mộng."

Một câu đơn giản lại khiến tim Đoạn Dịch vô thức đập nhanh.

Sau đó anh thấy Thi Hồ giơ một lóng tay, ngón tay cong lại, trên mặt đất cách đó không xa liền xuất hiện một vòng sáng, trông giống như cổng dịch chuyển.

Thi Hồ nói Minh Nguyệt: "Ta không ngại nói mấy câu với con người dũng cảm tò mò. Nhưng để tránh bọn họ gây chuyện, khống chế bọn họ đi."

"Được thôi."

Minh Nguyệt gật đầu nhìn Thi Hồ, ngón tay gõ thiết bị.

Hai chân Đoạn Dịch lập tức bị rong biển cuốn lấy, mạnh mẽ lôi trở lại trên sô pha.

Rất nhiều rong biển mọc ra trói chặt toàn thân anh.

Nhận ra điều gì, Đoạn Dịch không giãy giụa, mà nhìn Dư Khâm ngồi bên cạnh. Tình huống của hắn ta không khác gì anh, cũng bị rong biển trói toàn thân.

Dư Khâm không động đậy, chỉ bày ra thần thái suy tư, dường như cảm thấy không đúng chỗ nào.

Đoạn Dịch cũng phát hiện không đúng chỗ nào.

Minh Nguyệt sử dụng rong biển giống y như đúc loại rong biển đã sử dụng để trói Dư Khâm ở đoàn tàu.

Nhằm vào đặc tính rong biển, Đoạn Dịch nghĩ ra biện pháp ứng đối, xâm nhập hệ thống chế tạo một con dao.

Đoạn Dịch không đủ hiểu biết về hệ thống, thủ pháp đơn sơ, chắc chắn lưu lại dấu vết rõ ràng.

Nói cách khác, việc anh tạo ra một con dao có thể cắt rong biển, Minh Nguyệt biết thừa.

Một khi đã như vậy, vì sao Minh Nguyệt vẫn dùng rong biển này đối phó với anh và Dư Khâm?

Đoạn Dịch theo bản năng liếc Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt không nhìn anh, chỉ nâng chung trà uống một ngụm, sau đó nhìn về phía cổng dịch chuyển giữa sương mù.

Trong lúc nhất thời, Đoạn Dịch bỏ qua việc tự hỏi Minh Nguyệt rốt cuộc đứng phe nào, cũng tò mò nhìn cổng dịch chuyển càng ngày càng sáng.

... Thi Hồ dùng một cây bút vẽ nên giấc mơ mỹ lệ quỷ dị phức tạp, vì muốn mời ai vào mộng?

Một lát sau, có một người xuất hiện.

Khuôn mặt người này cực kỳ tái nhợt, không chút huyết sắc, như sinh bệnh nặng.

Mặt mày tinh tế mang nét nữ giới, tầm thiếu niên 17-18 tuổi.

Hình như người này sợ lạnh, mặc áo bông rất dày. Thời điểm vừa bước chân vào không gian, người này có chút ngơ ngẩn lẫn sợ hãi, hình như không thích ứng được hoàn cảnh.

Người này nhanh chóng ngẩng mắt nhìn thấy Thi Hồ.

Hai mắt người này lập tức ầm ập nước mắt, chạy với bên Thi Hồ, vội vàng quá nên vướng vào áo choàng dài vấp ngã.

Thi Hồ đứng dậy đi tới bên cạnh, dịu dàng đỡ hắn dậy, rồi xoa đầu hắn, cười hỏi: "Sao vẫn không cẩn thận như vậy?"

Người này nghe thế liền rơi một giọt nước mắt, không mở miệng, ngơ ngác mà nhìn Thi Hồ.

Phảng phất qua một thế kỷ, hắn mới như người nằm mơ tỉnh giấc, ôm chặt Thi Hồ, đầu gác lên vai Thi Hồ, nói bằng giọng điệu làm nũng: "Cuối cùng cũng thấy anh! Anh thật sự ở đây!"

"Đúng vậy." Thi Hồ gật đầu nói, "Cậu không thể tới quá sớm, nếu không ý thức ta giấu ở đây sẽ bị phát hiện. Cậu đến đúng ngày lành, tinh thần lực thu thập đã đủ, âm mưu sắp bại lộ đến tìm ta. Cậu đến vào lúc này, không sớm cũng không muộn, vừa lúc."

Tình tình trước mắt quá ly kỳ quá lạ lùng. Đoạn Dịch không khỏi suy đoán: Người này là Thái Sơn Phủ Quân Đổng Tuyên?

Anh chẳng thể ngờ, bảy điện Diêm La lại là một thiếu niên ốm yếu.

Đổng Tuyên nghe Thi Hồ khích lệ mình làm thì vui lắm.

Hắn ngẩng đầu, cọ mặt vào mặt Thi Hồ, cười đến mỹ mãn, thậm chí chìm vào ảo tưởng nào đó. Hắn nói: "Anh nói thu thập đủ tinh thần lực liền dẫn ta đi đúng không? Chúng ta cùng nhau mở cánh cửa đó, cùng rời khỏi thế giới này đi! Chúng ta mở ra thế giới mới... Chúng ta sẽ ở bên nhau. Anh dẫn ta đi, ta mang theo Bạch Phượng, Minh Nguyệt... Chúng ta cùng rời khỏi dây!"

"Ừm. Mục tiêu của chúng ta sắp thực hiện được rồi." Thi Hồ dịu dàng nhìn chăm chú Đổng Tuyên một lát, kéo tay hắn, dẫn hắn đến trước bàn vẽ tranh.

Vừa nãy Thi Hồ có dùng bút vẽ một cái đầu lâu.

Thi Hồ cầm cái đầu lên, đưa cho Đổng Tuyên.

"Đây là cái gì?" Đổng Tuyên tò mò hỏi.

Thi Hồ nói: "Ăn nó. Cậu sẽ đạt thành tâm nguyện."

Đổng Tuyên hoàn toàn tín nhiệm lời Thi Hồ, lập tức nhận đầu lâu.

Bàn tay dùng sức, đầu lâu lập tức ngưng tụ thành nắm tro cốt, hắn mở miệng ra, hút tro cốt vào bụng.

Ngay khi hắn khép miệng lại, bóng dáng Thi Hồ chậm rãi trở nên trong suốt

Đổng Tuyên kinh hãi, trợn tròn mắt vồ lấy, nhưng lại công dã tràng.

Động tác nhào lên phía trước không có vật cản, Đổng Tuyên không thể tin nổi quỳ rạp xuống đất.

Hắn nghe thấy Thi Hồ sắp biến mất nói với mình: "Tiểu Thất, cậu ăn ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Hiện tại cậu có thể mang ta đi cùng. Đây là món quà cuối cùng ta tặng cho cậu."

- --
Bình Luận (0)
Comment