Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 75

"Em có thể hôn anh không?"

Hôn chỗ nào? Hôn kiểu gì?

Đoạn Dịch nghe thế, phản ứng đầu tiên là... Cậu ta muốn tránh thẳng thắn nên lại bày kịch bản dắt mũi gì à?

Có phải cho rằng mình nghe vậy sẽ khiếp sợ hoặc phẫn nộ, tóm lại mình sẽ phủi tay rời đi, thế là cậu ta tránh được cảnh thẳng thắn?

"Tôi nói cho cậu biết Minh Thiên, chiêu này vô dụng. Tôi không mắc mưu đâu. Tưởng tôi sẽ bỏ chạy lấy người hả."

"Anh không đi, thế thì tốt quá. Em coi như anh đã đồng ý."

Minh Thiên nghiêng đầu cầm ly rượu vang đỏ uống một ngụm, sau đó cúi sát mặt Đoạn Dịch, khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp cực kỳ.

Đoạn Dịch không nhúc nhích tí nào.

Anh dựa hờ vào cửa sổ sát đất, tứ chi thả lỏng.

Nhướng mày, anh nhìn Minh Thiên nói: "Quả nhiên còn nhỏ tuổi, làm chuyện này còn phải uống rượu tiếp cam đảm?"

Minh Thiên đoán ý anh. "Anh cảm thấy... Em không nghiêm túc muốn hôn anh?"

"Vô nghĩa. Cậu bày trò dọa tôi chứ gì? Tôi sẽ không đi, cũng sẽ không trốn. Tôi chả tin cậu dám hạ miệng. Cậu chỉ dám làm đến nước này thôi."

Đoạn Dịch nhấc cằm, ánh mắt chứa chút khiêu khích. "Cho nên, cậu khai ra được rồi đấy. Ngồi về chỗ cũ, thành thật nói rõ ràng cho tôi nghe."

Hình như bị sự khiêu khích trong mắt Đoạn Dịch kíc.h thích, Minh Thiên tiến lên một bước, môi hai người gần sát vô cùng.

Từ góc nhìn thứ ba, môi hai người gần như dán vào nhau, nếu ai há miệng nói chuyện, hoặc không cẩn thận cử động, môi liền chạm hôn người còn lại.

Đoạn Dịch nhất quyết phân cao thấp cùng Minh Thiên, bởi vậy biểu cảm mặt anh vẫn thả lỏng như cũ.

Nhưng dù như thế, có lẽ do khoảng cách thật sự quá sát, thân thể Đoạn Dịch bất giác căng chặt.

Hai bên giữ khoảng cách này khá lâu.

Qua một hồi lâu, xác nhận Minh Thiên không nhúc nhích, bả vai Đoạn Dịch mới chậm rãi thả lỏng.

... Ờ, biết ngay là cậu ta không dám. Chỉ là kịch bản để tránh thẳng thắn với nhau thôi.

Minh Thiên biết anh là thẳng, không có khả năng dùng mỹ nhân kế.

Cậu ta muốn dọa mình bỏ chạy mới làm như vậy.

Hiện tại hai người xem như đang phân cao thấp nhỉ.

Hắn cược anh sẽ nhịn không nổi bỏ chạy. Còn anh cược hắn sẽ không dám cúi đầu.

Đoạn Dịch không ngờ, Minh Thiên bất ngờ dồn sức không báo trước, thân thể cong về phía anh.

Đoạn Dịch muốn tránh cũng không kịp, theo bản năng nghiêng đầu, nhưng Minh Thiên dễ dàng thuận thế đuổi theo.

Âm thanh vải vóc cọ xát nhỏ vụn giữa cuộc giằng co ngắn ngủi, đôi môi hai người chạm vào nhau, ẩm ướt, tràn ngập mùi rượu vang đỏ thơm ngát.

Mở to hai mắt, Đoạn Dịch thấy cặp mắt xinh đẹp của Minh Thiên gần trong gang tấc, đáy mắt chứa sương mù, cất giấu thâm tình không thể kìm giữ.

Đoạn Dịch chưa từng nghĩ quan hệ hai người theo hướng đó.

Thế nên đến tận bây giờ trong đầu anh toàn suy nghĩ: Má ơi, cậu ta dám làm thật hả?

Suy nghĩ thứ hai là... Nếu bây giờ mình đẩy cậu ta ra nổi giận bỏ đi, chẳng những bị cậu ta hôn một cái, vụ thẳng thắn còn kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thế thì mình bị thiệt gấp đôi à?

Không được, nhất quyết không thể để cậu ta lại xài chiến thuật tránh né trọng điểm.

Đoạn Dịch lườm cháy mắt Minh Thiên, nghiêng đầu tránh môi hắn, nói vội: "Tôi nói chiêu này vô dụng. Cậu đừng hòng chọc tôi tức giận, tôi không tức đấy làm gì nhau. Cậu phải giải thích cho tôi... ưm..."

Hắn không rảnh hơi nói chuyện, đôi môi chưa cách xa lần thứ hai kề sát.

Đầu lưỡi vươn tới, dọc theo hai cái cánh môi hơi hé, linh hoạt chui vào.

Suốt ba giây, Đoạn Dịch bất động.

Vì anh quá mức khiếp sợ.

Cơ thể anh nháy mắt cứng còng. Minh Thiên một tay ôm chặt gáy anh, một tay siết eo anh áp lên cửa sổ sát đất, nhanh chóng khiến nụ hôn này sâu hơn.

Nụ hôn ở hẻm nhỏ lần trước, Minh Thiên biết nó là vở kịch một vai, sẽ biến mất sau mười phút. Khi ấy trong lòng hắn tràn ngập sự cấp bách khó dằn, cũng buồn bã vì biết sẽ chỉ có bản thân nhớ được.

Cái hôn lần đó quá không chân thật, thậm chí với Minh Thiên mà nói, chứa vài phần bi ai.

Đối với Đoạn Dịch, đây là lần đầu họ hôn nhau.

Mà đối với Minh Thiên, dường như cũng là lần đầu tiên hắn thực sự được hôn Đoạn Dịch. Khác với vở kịch một vai trong hẻm nhỏ, cũng khác với vô số giấc mơ ướt át nửa đêm.

Hơi thở Đoạn Dịch là thật, răng môi nóng bỏng là thật. Đầu lưỡi vô thức uốn cong, hàm răng chỉnh tề, thậm chí hai cánh môi khẽ run... Đều bị mình vuốt ve, đụng chạm.

Cảm giác hôn người mình yêu thương chân thật đến vậy ư?

Tốt đẹp đến mức linh hồn lơ lửng, cũng còn xa mới đủ để hình dung.

Hắn đã từng quyết định yêu thầm Đoạn Dịch, không nói cho anh bất kỳ điều gì.

Ban đầu hắn đã quyết định như vậy.

Hắn muốn giữ Đoạn Dịch dưới trời xanh mây trắng, không bị vấy bẩn, cũng không bị mình lây nhiễm.

Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, bản chất hắn vẫn là kẻ ích kỷ.

Đoạn Dịch là ánh sáng, là thứ hắn luôn cố gắng truy đuổi, không thể buông tay.

Hắn không thể nhịn được nữa, không nhịn được nữa thì hôn đi, không nhịn được nữa thì đòi lấy độ ấm trên người mà hắn vẫn luôn theo đuổi đi.

Nếu Đoạn Dịch không tín nhiệm hắn, ôm thái độ lạnh nhạt với hắn, có lẽ hắn có thể kiên trì, cô độc đi tiếp. Song Đoạn Dịch không hề như vậy. Kể cả từ góc nhìn của anh, hắn là nghi phạm đao phủ tội ác tày trời, anh vẫn chịu tin tưởng hắn, nói với hắn rằng: "Tiểu Thiên, đến bên tôi."

Nếu yêu là vĩnh viễn không thể mở lời, vĩnh viễn không thể đốt cháy mồi lửa, chỉ có thể cô đơn ngắm nhìn bầu trời đêm.

Cảm giác cô đơn này, thật sự quá khổ quá mệt.

Cũng may, vài giây ngắn ngủi hôn môi cuồng nhiệt, đã đủ đền bù.

Thế giới tối tăm muôn thuở của hắn chợt nở rộ pháo hoa rực rỡ bắt mắt. Lộng lẫy, lóa mắt, cuối cùng ngưng kết thành mồi lửa vĩnh hằng không điêu tàn, đủ để an ủi những năm tháng hắn một mình vượt qua gian khổ, cũng duy trì bước đi trên cuộc hành trình kế tiếp.

·

Đối với Đoạn Dịch, Minh Thiên hôn chả ra thể thống gì.

Hắn hôn cực kỳ trực tiếp, không chứa ý vị khiêu khích, không tiến lui dụ dỗ, không thử mấy cái như gần như xa, mà chỉ đơn thuần tiến quân thần tốc, như muốn thông qua nụ hôn tuyên cáo điều gì.

Thật ra thời gian mới chỉ trôi qua có vài giây.

Nhưng đầu óc trống rỗng kéo dài thời gian thành vô hạn, Đoạn Dịch cũng chậm chạp không phản ứng lại.

Tới khi vạt áo thun anh bị kéo lên, ngón tay thon dài lạnh băng của Minh Thiên chạm vào eo anh, anh choàng tỉnh lại.

Vội vã đẩy Minh Thiên ra, Đoạn Dịch trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện bản thân quá mức khiếp sợ nên không thốt nổi một chữ.

Một suy nghĩ xưa nay chưa từng có xuất hiện trong đầu anh.

... Cậu ta làm đến mức độ này, không thể nào là diễn kịch.

Tại sao?

Cậu, cậu ta... Cậu ta thích mình?

Đâu đến mức đó? Tại sao?

Cậu ta nhỏ hơn mình 6 tuổi.

Hai người đều là đàn ông, mình còn già hơn...

Rũ mắt, Đoạn Dịch dựa vào cửa sổ sát đất đỡ trán ba giây, tránh qua bên cạnh Minh Thiên, tự rót cho mình một ly đầy rượu vang đỏ tu ừng ực.

Sau đó anh phát hiện, vị rượu làm anh nhớ tới cảm giác hôn môi vừa rồi.

...Chắc là tại Minh Thiên uống một ngụm rượu rồi hôn mình.

Lại còn hồi tưởng nữa chứ. Cái mặt già của Đoạn Dịch không chịu nổi, buông ly rượu, vội vàng bỏ chạy.

Trở lại phòng mình, Đoạn Dịch hút tầm ba điếu thuốc mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Vào phòng tắm mở vòi nước rửa mặt bằng nước lạnh, anh chợt nhớ... Con mẹ nó, vụ thẳng thắn vẫn bị cậu ta lấp liếm cho qua.

Tắt vòi nước, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, Đoạn Dịch nghĩ tiếp... mẹ nó sao mặt mình đỏ thế hả.

·

Bởi vì ban đêm ngủ không ngon, 10 giờ sáng ngày hôm sau, Đoạn Dịch vẫn đang gối đầu ngủ nướng.

Anh bị tiếng đập cửa đánh thức. Ngáp một cái, anh giương giọng hỏi: "Ai đấy?"

Ngoài cửa đáp: "Em. Minh Thiên."

Đoạn Dịch lập tức tỉnh ngủ.

Anh nghe thấy Minh Thiên nói: "Anh ra ăn chút gì nhé?"

Đoạn Dịch: "Không muốn ăn. Tôi muốn ngủ."

Trầm mặc ba giây, Minh Thiên hỏi: "Có phải anh xấu hổ không, ngày hôm qua..."

Đoạn Dịch lập tức nhảy xuống giường, chạy chậm tới mở cửa, vội kéo Minh Thiên vào phòng, "rầm" đóng cửa lại, chỉ tay vào mũi hắn: "Hành lang người đến người đi, cậu đừng có nói hươu nói vượn, lớn tiếng như vậy muốn làm gì? Còn nữa, có cái con khỉ mà xấu hổ, tôi không phải em gái yếu ớt, cậu ăn nói kiểu quái gì thế?"

"Vậy anh... Có giận em không?" Minh Thiên nhíu mày nhìn anh, giữa mày hiện rõ sự nghiêm túc.

Trả lời Minh Thiên chính là sự im lặng cực dài.

Cuối cùng Đoạn Dịch lấy đồ trên tay hắn, nói "Cảm ơn" xong, một lần nữa mở cửa, đẩy hắn ra ngoài.

Dựa lưng vào cửa đứng thẳng, Đoạn Dịch nhìn thoáng qua túi đồ ăn xách trong tay, thở dài một hơi.

... Mẹ nó, sao mình biệt nữu thế hả?

Tắm rửa, ăn đồ ăn, Đoạn Dịch tiếp tục ngủ.

Buổi chiều 1 giờ, tiếng đập cửa lần thứ hai vang lên.

Cơ mà lúc này người tới không phải Minh Thiên, là Bạch Lập Huy và Bành Trình.

Cho hai người vào, Đoạn Dịch hỏi: "Làm sao vậy?"

Bành Trình nói: "Chơi bóng rổ đi, 2v2."

Đoạn Dịch: "2v2?"

Bành Trình: "Hai ta một nhóm, Bạch Lập Huy và Minh Thiên một nhóm?"

Đoạn Dịch: "... Mệt. Đánh không nổi."

"Khu nghỉ phép có phòng karaoke, hay là chúng ta đi hát ha? Bành Trình hỏi, "Mấy cô gái buổi tối muốn đi. Tôi mà đi một mình, kiểu gì cũng bị Khang Hàm Âm dỗi. Mọi người cùng đi nhé."

Đoạn Dịch: "Ừm... Lại là hoạt động tập thể?"

"Chúng ta đều là đồng đội ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhưng ít khi hoạt động tập thể." Bành Trình kinh ngạc nhìn anh, "Anh cãi lộn với ai hả?"

Đoạn Dịch: "Ờ, không phải."

Bành Trình nhớ tới cái gì, nói: "À tại tôi thấy số 2 có hơi là lạ. Chúng ta nên tổ chức hoạt động tập thể để cậu ấy vui hơn."

Đoạn Dịch nhíu mày: "Minh Thiên? Cậu ta làm sao cơ?"

Bành Trình lập tức kể: "Hồi trưa lúc ăn cơm, cậu ấy không ăn miếng nào, một mình uống rượu giải sầu. Nên giờ tôi mới rủ rê cậu ta chơi bóng, hoặc hát hò gì đó nè. Ôi chao, thằng nhóc còn nhỏ tuổi, vào trò chơi này chắc là nhiều gánh nặng lắm. Ngày thường tôi toàn tôn sùng cậu ta là đại ca, hôm nay đột nhiên phát hiện cậu ta rõ là đáng thương. Cậu ta vẫn còn là đứa trẻ mà."

Bạch Lập Huy phụ họa gật đầu: "Cậu ấy đúng thật là không ổn. Đoạn Dịch, anh có quan hệ tốt với cậu ấy, anh hỏi thăm cậu ấy xem?"
Bình Luận (0)
Comment