Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 71

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Dung Dung vừa tới, Dung Thanh Từ và Từ Bắc Dã đang cãi nhau trên sân thượng ngoài trời.

Thấy cô tới, Từ Bắc Dã chống cằm trong bộ dạng cà lơ phất phơ, vẫy cô lại giống như gọi cún, “Tiểu Dung Tử, ngồi bên cạnh anh nè.”

Dung Dung phớt lờ anh ấy, đi thẳng đến bên cạnh Dung Thanh Từ.

Trên bàn tròn có một chai rượu sâm banh đã uống hơn phân nửa. Dung Thanh Từ đang dựa vào cánh tay của mình, ngón tay đùa nghịch ly rượu, lắc nhẹ cổ tay để đung đưa chất lỏng trong ly.

Móng tay màu đỏ chói làm tôn lên ngón tay trắng muốt của chị ấy.

Mặt của chị ấy đã ngà ngà say, nói chuyện hơi lớn tiếng: “Bảo cô lên uống rượu mà còn phải mời gọi ba bốn lần. Sao nào, vừa mới thành công đã định ăn cháo đá bát hả?”

Dung Dung ngồi xuống bên cạnh chị ấy, thở dài, “Mấy ngày trước đó quá mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi.”

Từ Bắc Dã ngồi đối diện búng tay, bảo nhân viên mang một ly rượu mới đến, rót đầy rượu cho cô.

“Uống chút rượu, lát nữa ngủ ngon hơn.”

Dung Dung không từ chối, khẽ nhấp một ngụm.

“Sao hai anh chị lại muốn uống rượu vậy?”

Từ Bắc Dã đặt ly rượu xuống, thở dài một hơi, “Chúc mừng em.”

Dung Dung kinh ngạc hỏi ngược lại: “Chúc mừng?”

Cô nhìn lướt qua xung quanh, trên đài quan sát ngoài trời chỉ có ba người bọn họ. Mặc dù ánh đèn le lói, dây đèn ngôi sao trên đỉnh đầu chớp tắt chầm chậm, nhưng đúng là có chút cảm giác ăn mừng.

Tầng lầu đủ cao để che khuất dòng xe cộ tấp nập trong thành phố. Bên tai chỉ còn lại tiếng gió đêm thổi phiêu phiêu.

Đột nhiên có người lén lút đưa cho cô một hộp quà lớn.

Dung Thanh Từ miễn cưỡng hất cằm, “Quà tặng.”

Cô còn chưa kịp nhìn lại bị nhét vào lòng.

Từ Bắc Dã nháy mắt với cô, “Đây là quà của anh, anh Cả và anh Hai chuẩn bị cho em. Nhưng phải đợi sau khi em về nước mới có thể tặng cho em.”

Dung Dung nhất thời không biết phải nói gì. Ba người ngồi quây quần tặng quà như thế này đã là chuyện từ rất lâu.

Cô nhắm chặt hai mắt, lúc mở mắt ra chỉ tràn ngập niềm vui, “Em cảm ơn.”

“Vốn dĩ còn lo lắng cô không thể tạo dựng tên tuổi cho mình, đợi khi cô về già không làm hotgirl mạng được nữa phải chịu trách nhiệm nuôi cô.” Nụ cười trên khóe môi Dung Thanh Từ rất hờ hững, gần như không thể nhận ra, “Bây giờ nhìn lại đúng là đã xem thường cô rồi.”

Từ Bắc Dã đang mím môi cũng bật cười, “Lúc đó Thẩm Độ bảo anh chị cứ việc tăng giá. Anh và chị em suy nghĩ nếu quả thật không có ai vừa ý với tranh của em thì sẽ dứt khoát làm người tiêu tiền như rác, coi như là bỏ tiền kiếm danh tiếng cho em.”

Dung Dung sửng sốt hỏi: “Hai anh chị cũng tham gia đấu giá à?”

“Đúng vậy. Nhắc đến thì thật sự phải cảm ơn cô Tô gì đó kia, để tôi không phải lãng phí hơn một triệu tệ.” Dung Thanh Từ kéo lê ly đế cao trên bàn tới lui, nhướng mày, “Cô ta có nổi điên sau khi biết cô là Yinel không?”

Dung Dung trả lời ậm ờ: “Vẫn ổn.”

“Tiểu Dung Tử đã trưởng thành rồi.” Từ Bắc Dã gật đầu yên tâm, “Không còn là con nhóc nhát gan gặp chuyện chỉ biết khóc nhè nữa.”

Dung Dung sờ mũi.

Nhớ lại hồi nhỏ có đứa trẻ lớp trên cướp mất cây đũa thần, nhưng cô lại không dám mở miệng đòi lại, chỉ có thể lau nước mắt đi về nhà, vừa làm bài tập vừa khóc.

Nét chữ bị nước mắt thấm nhòe, giống như vết mực bắn tung tóe. Vở bài tập cũng bị thấm ướt, giống như dưa muối ngâm lâu ngày trong hũ.

Chính Dung Thanh Từ đã phát hiện ra chuyện này, hôm sau quơ lấy mấy vật dụng trong nhà, rồi gọi thêm Từ Bắc Dã đến tìm cái đứa lớp trên đó tính sổ.

Dung Dung lấy lại được cây đũa thần bị anh chị dạy dỗ, lần sau nếu gặp chuyện này phải dũng cảm phản kích.

Cô bĩu môi, không thèm tiếp thu.

Dù sao có anh chị bảo bọc rồi, cần gì phải sợ?

Thời gian trôi qua, cuối cùng cô đã nhận ra sự che chở của người khác không thể đi cùng mình cả đời, mọi chuyện cần phải tự đứng ra giải quyết.

Lúc cô đang đắm chìm trong mộng tưởng tốt đẹp thì lại bị Dung Thanh Từ dội gáo nước lạnh.

“Đã nghĩ xong cách đối phó với những câu hỏi vặn của ông nội khi về nhà chưa?”

Dung Dung quay đầu qua, bất đắc dĩ phản bác: “Chuyện này không thể trách em.”

“Dĩ nhiên chuyện này không thể trách cô. Nhưng nếu lúc đó cô nghe lời chúng tôi không làm blogger làm đẹp, bây giờ cô sẽ không gặp phải những chuyện này, càng sẽ không bị cư dân mạng mắng chửi tơi tả như vậy. Lúc vừa xảy ra chuyện này, tôi không có nói cho ông nội biết, chỉ muốn cô nếm thử chút đau khổ, nghĩ rằng cô có thể để tâm đến lời khuyên của chúng tôi.” Dung Thanh Từ thở dài, giọng điệu hờ hừng, “Cô biết không, mỗi lần ông nội nhìn thấy những lời mắng chửi cô, ông còn giận dữ hơn cô.”

Dung Dung không lên tiếng.

“Ban đầu vì cái chết của mẹ cô, ông nội đã cố gắng che đậy thông tin của cô. Người ngoài không biết mặt mũi của cô, không biết tên tuổi của cô, chỉ biết nhà họ Dung có một cô Hai đã mất mẹ. Mấy năm qua, cô chưa từng tham gia đại hội cổ đông lần nào. Mãi đến năm ngoái, ông nội định cho cô tiếp quản vị trí công ty mới bảo cô đi tham dự một số tiệc rượu với tôi.” Dung Thanh Từ tạm dừng, uống hết nửa ly rượu, lau đi vết rượu còn sót lại bên khóe miệng rồi mới nói tiếp: “Cô được bảo vệ tốt như vậy thì tại sao không để ông nội bớt lo lắng chút?”

Cuối cùng Dung Dung khẽ đáp: “Vậy thì em có khác gì bị nhốt trong lồng chim đâu?”

Dung Thanh Từ không nghe rõ, “Cái gì?”

“Có lẽ em có phúc mà không biết hưởng.” Dung Dung cười lắc đầu, ngẩn người nhìn ly rượu.

Rượu sâm banh có màu nhạt, có ánh sao lọt vào trong đó giống như một hồ vàng gợn sóng.

Thấy nói không thông, Dung Thanh Từ lại chuyển sang trút giận lên người Từ Bắc Dã vẫn luôn im lặng uống rượu, “Từ Bắc Dã, cậu luôn miệng nói mình là anh trai, kết quả là ngồi đây uống rượu mà không nói câu gì hả?”

“Làm chuyện mình thích cũng rất tốt. Ông đã đồng ý rồi, cậu còn lo lắng vớ vẩn làm gì.” Từ Bắc Dã thản nhiên rót tiếp một ly rượu, “Đã nói là chúc mừng Tiểu Dung Tử mà tại sao lại quở trách em ấy? Đừng nói nữa, uống rượu đi.”

“Cậu cũng chỉ biết nuông chiều nó.” Dung Thanh Từ ức chế, bực bội khoanh tay trước ngực, “Nó là bị cậu và ông nội chiều hư.”

Từ Bắc Dã dở khóc dở cười.

Dung Dung nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của Dung Thanh Từ liền biết chị ấy đã say.

Đột nhiên Từ Bắc Dã khẽ nói: “Cho dù bảo tôi nói, tôi có thể nói được gì? Bản thân tôi là một phần tử nổi loạn điển hình, ít ra Tiểu Dung Tử không có đối chọi với mọi người. Em ấy luôn kín tiếng, gần đây bị người ta cắn không buông mới thường xuyên lên hot search. Còn tôi suýt nữa tuyệt giao với gia đình đấy.”

“Học tập anh Cả và anh Hai đi.” Dung Thanh Từ trợn trắng mắt, không thèm đếm xỉa tới cậu ta.

Chủ đề không vui mấy, ba người im lặng tự uống rượu.

Hồi còn nhỏ, bọn họ rất thích chạy lên tầng cao nhất ngẩng đầu đếm sao.

Vừa có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, vừa có gió đêm mát lạnh thổi qua.

Ngoại trừ Dung Dung, hai người còn lại đều không tự lượng sức mình. Chai rượu vứt vương vãi trên bàn, uống đến chóng mặt hoa mắt mới dừng lại.

Ba người kéo ghế ngồi thành một hàng giống như hồi đó. Dung Dung ngồi ở giữa, Dung Thanh Từ và Từ Bắc Dã ngồi hai bên bảo vệ cô.

Đột nhiên hai bên vai chùng xuống. Cô cúi đầu nhìn, cả hai đều dựa vào vai cô, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Đã lâu chưa từng có khoảng thời gian này.

Mọi người đều nói làm người phải nhìn về phía trước. Nhưng khi nhớ lại quá khứ, cô luôn cảm thấy nó luôn tươi đẹp, không muốn tỉnh lại.

Hai chữ “Quá khứ” vốn có một sức quyến rũ lạ thường.

“Dung Dung.” Dung Thanh Từ đang ngủ chợt khẽ gọi cô.

Dung Dung “Dạ” một tiếng.

“Hôm nay tôi rất vui.” Rõ ràng chị ấy đã say, nhưng lời nói lại rất rõ ràng, “Nếu không tìm một cái cớ như thế này, chưa chắc tôi có thể ngồi uống rượu yên ổn với Từ Bắc Dã.”

Dung Dung muốn lên tiếng, “Chị…”

“Suỵt, cậu ta ngủ rồi, nhỏ tiếng chút.” Dung Thanh Từ thẳng người lên, tựa lưng vào ghế và thở dài, “Tôi cảm thấy bản thân mình quá đê tiện. Rõ ràng tôi còn thích cậu ta, nhưng lại luôn lạnh nhạt với cậu ta. Trong lòng muốn cậu ta có thể nhìn mình lâu hơn, nhưng lại sợ cậu ta biết tôi còn thích cậu ta.”

“Thật ra hai anh chị không cần phải đối chọi gay gắt như vậy.” Dung Dung cười gượng, “Như hôm nay rất tốt.”

Dung Thanh Từ không đáp lời cô, tự thủ thỉ: “Tại sao cậu ta lại không thể quay đầu nhìn tôi một chút? Dù chỉ là trong giây lát… cũng được mà.”

Nói đến đây, chị ấy đột nhiên dừng lại, bắt đầu nghẹn ngào.

Dung Dung không biết nên tiếp lời như thế nào. Dung Thanh Từ lại đột ngột đứng lên, giọng điệu hơi lúng túng, “Tôi đi vệ sinh.”

Sau khi chị ấy đi khỏi, Từ Bắc Dã vẫn luôn dựa vào vai bên kia của Dung Dung cũng tỉnh lại.

Dung Dung cũng không cảm thấy kinh ngạc, “Anh đã nghe hết rồi?”

“Có nghe hay không nghe có gì khác nhau đâu?” Từ Bắc Dã cười khổ, tháo mắt kính xuống và dụi mí mắt, “Anh có thể báo đáp được gì cho cô ấy?”

“Mấy năm nay anh vẫn không quen bạn gái.” Dung Dung do dự mở lời: “Có lẽ có thể…”

Từ Bắc Dã thẳng thừng ngắt lời cô, “Tiểu Dung Tử, nếu nói ra mấy lời thánh mẫu này thì đừng trách chị em giận em.”

“Em biết rồi.” Dung Dung ngăn lại suy nghĩ hoang đường trong đầu, “Em xin lỗi.”

Anh tháo kính ra, nghiêng đầu nhìn cô.

Đúng lúc ánh sao phản chiếu vào đôi mắt trong veo, trên khuôn mặt nhã nhặn và điển trai lộ ​​vẻ bất lực.

Từ Bắc Dã giơ tay đè lên đầu cô, nổi hứng đùa dai xoa vài cái, “Anh thích em, nhưng không si tình đến mức không phải em sẽ không lấy vợ.”

Dung Dung nghiêng đầu đi, né tránh tay anh ấy.

Từ Bắc Dã đưa khuôn mặt tức giận lại gần, nheo mắt uy hiếp cô, “Tiểu Dung Tử, em và Thẩm Độ đến mức nào rồi?”

Dung Dung giả ngu, “Dạ?”

“Đừng giả bộ. Anh ta là loại người làm ăn ăn tươi nuốt sống người ta, sao có thể chịu bỏ tiền ra giúp em?” Từ Bắc Dã thờ ơ xua tay, giọng điệu lười biếng, “Xem anh là thằng khờ à.”

Dung Dung cười e thẹn.

Sắc mặt của Từ Bắc Dã phức tạp giống như buông tay chịu thua, “Thanh mai trúc mã không đấu lại trời giáng, đúng là quy luật bất biến.”

Hồi cấp Ba khi cô nghiện anime, cô cảm thấy mấy câu đó toàn là nói dóc.

Nhưng khi ví dụ rành rành xảy ra trên người mình, Dung Dung lại không có cách nào phản bác.

“Nhưng mà anh cũng biết bản thân mình không thể, cho nên không có bất kỳ hy vọng gì.” Từ Bắc Dã trở lại dáng vẻ lười biếng như trước, che giấu nỗi mất mát trong mắt, thoải mái nói: “Kể từ ngày em lạnh nhạt với anh, anh cũng biết chúng ta không có khả năng. Cho dù em thích anh, em cũng sẽ không ở bên anh vì chị em.”

Những suy tính nhỏ nhặt trong lòng Dung Dung bị anh nắm bắt rất chính xác, lại còn cứ thế nói thẳng ra.

Cô cứng họng không thể đáp trả.

Từ Bắc Dã đùa nghịch cặp kính không gọng trên tay, tự giễu, “Mặc dù anh khinh bỉ suy nghĩ đó của em, nhưng anh cũng biết nếu chúng ta thật sự có gì đó, chắc là chị em đã nổi điên từ lâu rồi.”

Anh ngập ngừng một lát mới nói với cô như đang thề thốt: “Có lẽ anh cần phải từ từ quên em, vì vậy em đừng nghĩ giữa anh và chị em có thể có gì đó. Nếu có thì đã có từ lâu rồi, cần gì phải đợi nhiều năm?”

“Anh Tiểu Bắc.” Dung Dung gọi ra biệt danh của anh, giọng điệu nhỏ nhẹ, “Cảm ơn anh.”

Từ Bắc Dã lại đeo kính vào, dùng tròng kính che đi hàng nghìn cảm xúc đang chảy trong mắt, nhanh chóng đứng dậy, “Được rồi, về phòng ngủ đi. Đã uống rượu rồi, đi tắm rửa rồi ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao.”

Hai người đang định rời khỏi đài quan sát thì lại thấy một bóng lưng chạy vội đi cách đó không xa.

Rất quen thuộc.

Từ Bắc Dã thở dài, “Em đuổi theo cô ấy đi, anh về phòng trước.”

Dung Dung gật đầu, nhanh chóng đuổi theo bóng lưng trước mắt.

Lúc cô đang muốn ngăn cửa thang máy đóng lại thì nghe thấy người bên trong hét lên: “Đừng vào!”

Bàn tay của Dung Dung cứng đờ giữa không trung.

Người bên trong lạnh nhạt nói: “Tôi muốn ở một mình.”

Thang máy từ từ đi xuống, Dung Dung đứng ngây người trước cửa.

Không biết Từ Bắc Dã đến bên cạnh cô khi nào, “Không đuổi theo à?”

Dung Dung mím môi, “Chị ấy muốn ở một mình.”

“Được rồi, để cô ấy ở một mình đi. Em cũng không thể trông mong cô ấy sẽ suy nghĩ thấu đáo trong chốc lát.” Từ Bắc Dã an ủi cô: “Bằng không hai chị em em sẽ không cương lâu đến vậy. Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.”

Dung Dung chậm rãi gật đầu, chờ chuyến thang máy tiếp theo với Từ Bắc Dã.

***

Đến tầng mà Dung Thanh Từ ở, đèn báo của cửa thang máy bỗng sáng lên.

Cô hốt hoảng đi ra ngoài.

Còn chưa đi về phòng, Dung Thanh Từ đã gần như không thấy rõ đường đi. Cô không để tâm đến lớp trang điểm mắt sẽ bị nhòe, cứ thế lau đi nước mắt trong mắt, vịn vào tường và thở hổn hển đi về phòng.

Thẻ phòng còn chưa kịp chạm vào cảm ứng điện từ, cả người cứ thế trượt xuống đất như núi lở.

Ngay cả hít thở cũng đau đớn.

Cô ôm đầu gối, ỷ vào bây giờ đã tối, trên hành lang khách sạn không có nhiều khách mà khóc lớn.

Tình huống khó xử này khiến cô không biết nên trút giận vào đâu.

Vì cô không thể trách ai được.

“Sếp Dung nhỏ, cô sao vậy?”

Một giọng nam gấp gáp khiến cô sực tỉnh. Dung Thanh Từ ngẩng đầu lên, không thấy rõ người trước mặt.

Người đàn ông trước mặt lại xì một tiếng, bỗng dưng bật cười, “Sếp Dung nhỏ, cô đã xem bao nhiêu bộ phim bi kịch vậy?”

Dung Thanh Từ không vui, “Anh là ai?”

“Dù gì đã cùng nhau đi dạo phố, tôi xách đồ giúp cô cả một đoạn, trở mặt là không nhận ra nhau à?” Người đàn ông khẽ thở dài, “Nhà tư bản đúng là vô tình.”

Cô chợt cười toe toét, “Trợ lý Ngụy à, cậu vẫn chưa bị sếp Thẩm của cậu đuổi à?”

Ngụy Sâm trợn to hai mắt, “Cái người phụ nữ này sao vậy, ngày nào cũng mong tôi bị đuổi là sao?”

Dung Thanh Từ bất ngờ dùng hai tay nhéo má cậu ta, lắc mạnh hai cái, “Nếu cậu bị sếp Thẩm đuổi việc, tôi có thể tiếp nhận cậu, để ngày nào cậu cũng đi mua sắm với tôi.”

“Tôi đã quyết định đi theo làm việc cho sếp Thẩm cả đời rồi.” Ngụy Sâm ngồi xổm bên cạnh cô, chọt vào trán cô trả đũa, “Cô không có cơ hội đâu.”

Dung Thanh Từ buông tay ra, “Thật đáng tiếc.”

Ngụy Sâm hào hứng hỏi cô: “Rốt cuộc là bộ phim gì mà có thể khiến sếp Dung nhỏ xem đến bật khóc vậy? Giới thiệu cho tôi với.”

Bình thường là một nữ giám đốc mạnh mẽ và quyết đoán, bây giờ lại ngồi trước cửa phòng khóc lớn như đứa trẻ không tìm được nhà, nhất định là bộ phim rất ngược.

“《Hachiko – Chú Chó Trung Thành》.” Dung Thanh Từ trả lời cho có.

“À, bộ phim đó à, tôi cũng khóc.” Ngụy Sâm vỗ tay rất đồng tình, “Tôi từng xem hồi học đại học. Lúc đó đám thanh niên trai tráng trong ký túc xá khóc lóc như phụ nữ.”

Dung Thanh Từ mím môi, “Vô tích sự.”

Ngụy Sâm gật đầu, “Tôi cũng thấy vậy. Đám bạn cùng phòng của tôi thật đúng là vô tích sự.”

Nói xong, cậu cầm lấy thẻ phòng trên tay Dung Thanh Từ, đứng dậy mở cửa phòng giúp cô ấy.

“Sau này nếu xem những bộ phim như vậy, nhất định phải tìm người khóc chung với cô.” Cậu cười nói.

Nụ cười của chàng trai trẻ rất chân thành, giống như thật sự tin rằng cô khóc lóc thành ra như vậy đều là vì một bộ phim.

Cô chợt hỏi: “Cậu thật sự cho rằng tôi khóc vì bộ phim à?”

“Đúng vậy.” Ngụy Sâm đỡ Dung Thanh Từ vào phòng, nụ cười trên môi rất trong sáng, “Trên đời này, con gái chỉ có thể khóc vì một bộ phim, một quyển sách, hoặc là một câu chuyện cảm động. Ngoại trừ những thứ này, đàn ông và tình địch đều không đáng để cô ấy rơi nước mắt.”  

Dung Thanh Từ nhắm mắt lại, cổ họng đột nhiên nóng lên.

“Nhớ tẩy trang đó.” Ngụy Sâm đặt thẻ phòng lên bàn, xoay người định đi ra ngoài, “Tôi nghe nói buổi tối phụ nữ không tẩy trang mà đi ngủ, hậu quả rất nghiêm trọng.”

Dung Thanh Từ làm lơ, đi thẳng vào phòng vệ sinh bên kia.

Ngụy Sâm tặc lưỡi. Thôi bỏ đi, mặc kệ cô ấy.

Điện thoại của cô ấy đặt trên bàn đột nhiên reo lên.

Ngụy Sâm lén nhìn, tên ghi chú là “Anh Cả”.

Cậu hét lên về phía phòng vệ sinh: “Sếp Dung nhỏ, anh Cả của cô gọi điện thoại cho cô.”

Giọng nói loáng thoáng trong phòng vệ sinh đáp lại cậu, “Cứ nói tôi đang ở trong phòng vệ sinh.”

Ngụy Sâm “Ờ” một tiếng, nghe máy.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm ấm, “Sao không nghe máy?”

“À, cô ấy đang ở trong phòng vệ sinh.” Ngụy Sâm tạm dừng, giọng điệu kính cẩn, “Lát nữa anh gọi lại nhé.”

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt đáp lại cậu.

Ngay sau đó cúp máy.

Phòng vệ sinh vang lên tiếng xả nước, sau khi Dung Thanh Từ ra ngoài mới phát hiện Ngụy Sâm đã đi rồi.

Cô đi tới phòng khách định rót ly nước uống lại phát hiện có một tờ giấy ghi chú dính trên bàn.

Là nét chữ ngay hàng thẳng lối, “Nhớ tẩy trang. Còn nữa, nhớ gọi điện thoại cho anh Cả của cô.”

Sự quan tâm hời hợt này lại bất ngờ xua đi sự khó chịu trong lòng cô.

Hương gỗ thoang thoảng của Blackberry & Bay* quanh quẩn đầu mũi. Ánh nến mờ ảo rọi vào gương mặt của Dung Thanh Từ.

*Blackberry & Bay: Nến thơm của Jo Malone. Trái mâm xôi đen và lá nguyệt quế sẽ là những nhân tố làm chủ mùi hương.

Blackberry & Bay (hình minh họa)

Chẳng trách Thẩm Độ không nỡ đuổi việc cậu ta.

Cô muốn cướp cậu ta làm trợ lý quá đi.

***

Thẩm Độ đang đứng trước cửa phòng của Dung Dung đột nhiên hắt hơi.

Một giọng nói truyền từ xa đến gần, “Tiểu Dung Tử, có đúng là em không say không?”

Rồi sau đó có một giọng nói quá đỗi quen thuộc với anh vang lên, “Không có mà, em đâu có uống bao nhiêu.”

Thẩm Độ nheo mắt, nhìn ngọn nguồn phát ra âm thanh.

Ở khúc rẽ có một đôi nam nữ đang đi tới.

Dung Dung ngước mắt lên, thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa phòng thì dừng bước, “Anh Thẩm?”

Từ Bắc Dã nhướng mày nhìn Thẩm Độ, cười nhạt, “Ơ kìa sếp Thẩm, sao đã trễ rồi mà còn đến đây kiểm tra chốt của bạn gái vậy?”

Thẩm Độ thoáng sa sầm nét mặt, phớt lờ Từ Bắc Dã, rủ mắt hỏi Dung Dung: “Đã trễ rồi mà còn ra ngoài uống rượu với đàn ông?”

“Dạ?” Dung Dung không kịp phản ứng, giải thích theo bản năng: “Có chị em nữa.”

“Chị em đâu?”

“Về, về phòng rồi.”

Dung Dung cũng không biết tại sao lúc này mình lại nói lắp.

Thẩm Độ khẽ gật đầu, “Trả lời câu hỏi trên của anh.”

“…” Dung Dung bị suy luận không chút sơ hở của anh đánh bại, đành phải nhìn về phía Từ Bắc Dã cầu cứu, mong anh ấy giải thích giúp mình.

Ai ngờ Từ Bắc Dã không những không giải thích giúp cô, mà còn thêm mắm dặm muối, “Tôi và Tiểu Dung Tử là thanh mai trúc mã, uống rượu mà còn phải báo cáo với sếp Thẩm à?”

Thẩm Độ thản nhiên nói: “Tôi là bạn trai của cô ấy.”

“Chỉ là bạn trai thôi mà.” Từ Bắc Dã đột nhiên ôm lấy vai Dung Dung, “Nếu anh trai tôi đây không đồng ý, sau này anh đừng mơ lấy Tiểu Dung Tử.”

Tầm mắt của Thẩm Độ dừng trên bàn tay sàm sỡ của Từ Bắc Dã, suýt nữa nướng chín bàn tay của anh ta thành chân giò kho tàu.

Thấy Từ Bắc Dã làm rối tung cả lên, Dung Dung không thèm giữ sỉ diện cho anh ấy, kéo tay của anh ấy ra rồi rảo bước đến bên Thẩm Độ.

“Em và chị, còn có cả Từ Bắc Dã cùng nhau uống rượu, không phải uống một mình với anh ấy.”

Ánh mắt của cô bé chân thành, không giống như nói dối.

Thẩm Độ miễn cưỡng chấp nhận lý do này của cô, mấp máy môi, giọng điệu vẫn rất lạnh lùng, “Tại sao không gọi anh?”

Ba người bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên hẹn đi uống rượu, Thẩm Độ bị gì à?

Trong đầu Dung Dung và Từ Bắc Dã cùng nảy sinh suy nghĩ này.

Là bạn gái, cô không thể làm mất mặt bạn trai, cho nên Dung Dung không nói ra sự thật.

Nhưng là người ngày nào cũng bị cấp trên ngu ngốc chèn ép, hơn nữa còn đau khổ khi mất đi người yêu, Từ Bắc Dã không cần nể mặt Thẩm Độ, rất thô lỗ chửi thẳng.

“Trời giáng cút sang một bên có được không?”

Thẩm Độ bỗng nhiên nhếch môi cười khẩy, “Luật sư Từ muốn thất nghiệp à?”

“Trời giáng à, ngài làm ơn đi, tôi và Tiểu Dung Tử không có xảy ra chuyện gì cả.” Từ Bắc Dã thay đổi cách xưng hô ngay lập tức, làm động tác tay kính mời, “Tôi không quấy rầy đôi tình nhân ngọt ngào nữa.”

Dưới sự cưỡng ép, lạm dụng uy quyền chủ nghĩa tư bản, Từ Bắc Dã đã sợ teo người.

Vật cản đã rời đi, cuối cùng Thẩm Độ mới có thời gian hỏi Dung Dung: “Anh ta vừa gọi anh là gì?”

“Trời giáng.” Dung Dung cười ngọt ngào, trịnh trọng nói: “Nghĩa là anh là thiên sứ từ trên trời giáng xuống.”

“…” Thẩm Độ nheo mắt, nhéo má cô, “Ai cho phép em uống rượu với anh ta?”

Dung Dung đánh vào tay anh, “Sao nào, uống rượu cũng không được hả?”

“Được uống rượu.” Thẩm Độ mím môi, đôi mắt lóe sáng, “Nhưng không được uống với anh ta.”

Người đàn ông này muốn hạn chế quyền tự do cá nhân của cô hả?

Phải phản kháng!

Dung Dung bị nhéo má làm nói chuyện không rõ ràng, nhưng lại không mất đi khí thế, “Cho dù em uống rượu với ai cũng cũng hổng liên quan đến anh!”

Thẩm Độ là người Quảng Đông có thể nghe hiểu, nhếch môi cười nguy hiểm, “Không liên quan đến anh phải không?”

Dung Dung dựa người vào cửa, không thể lùi được nữa, “Anh muốn làm gì?”Lời của tác giả:

Blackberry & Bay: Nến thơm của Jo Malone. Quả mâm xôi đen ngọt và nguyệt quế tươi mát hòa lẫn với nhau. Hương thơm gỗ, khi đốt trong nhà sẽ cảm thấy giống như được sinh ra trên thiên đường.
Bình Luận (0)
Comment