Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 86

Đối với tin đồn về hotgirl mạng nào đó mà blogger tung tin, blogger đã làm mờ hình đại diện và tên của người tung tin, chụp ảnh màn hình đăng lên Weibo.

Không ghi rõ tên, tin tức tiết lộ cũng vô cùng “hoa mỹ”.

【Bí mật nè, bóc phốt một hotgirl mạng trong giới làm đẹp. Thường ngày lăng xê hình tượng điềm đạm như đóa hoa cúc. Sau này nhận nhiều quảng cáo, không duy trì nổi hình tượng nữa, cô ta liền đổi sang hình tượng hotgirl trắng-giàu-đẹp luôn. Nói thật một câu, mấy món mỹ phẩm dưỡng da và quần áo túi xách mà cô ta mua cùng lắm chỉ được xem là tầm trung, tầng lớp trí thức hạng ba đều có thể mua nổi. Chắc mấy đứa fan não tàn của cô ta đều là mấy em gái ở thành phố nghèo bần, chưa thấy qua cảnh đời, nhắm mắt thổi phồng cô ta là công chúa.】

【Cách đây không lâu cô ta đi du lịch Nhật Bản, tôi có cô bạn cũng trong giới làm đẹp đi mua quà chung với cô ta. Mọi người đều mua khá nhiều, cô ta sợ bị người khác so sánh thua kém nên chỉ lấy đồ hiệu đắt tiền nhất, mua hết hai ba trăm nghìn tệ. Lúc đó bạn tôi sợ hết hồn, thật sự cho rằng cô ta không phô trương, bình thường luôn kín tiếng. Rồi từ đó đến giờ chưa thấy cô ta làm xổ số Weibo, không biết sau đó mấy trăm nghìn của cô ta ra sao, dù gì lần đi du lịch đó không vui. Mọi người đều chơi đùa rất vui vẻ, cô ta cũng chẳng hòa đồng, vênh cằm nhìn người ta, bộ dạng khinh thường mọi người. Hôm qua tôi nghe được một tin đồn nói là cô ta xài quá trời tiền ở Nhật, nhận một lúc mấy quảng cáo, thương hiệu nội địa đa cấp gì cũng nhận hết. Nhận gói hàng PR của người ta xong rồi lật mặt nói không hợp tác nữa, không trả lại gói hàng mà nuốt luôn. Quả thật không thể tin vào hình tượng hotgirl mạng thời nay. Nếu lan truyền cảm phiền làm mờ.】

【ĐDD nhỉ *ngoáy mũi*.】

【Cuối cùng có người tế cô ả rồi *quỳ gối*. Tôi thấy hình tượng của cô ta quá giả trân *cười ra nước mắt*.】

【??? Trước đây không phải nói cô ta mua tàu du lịch là hotgirl trắng-giàu-đẹp đích thực sao?】

【Ghét nhất mấy con hotgirl mạng lăng xê hình tượng thanh cao. Nếu thanh cao thật, ai lại đi làm hotgirl mạng? *ngoáy mũi*】

【Chỉ có tui không biết là ai à? *thắc mắc*】

【Dẫn lối cho cưng nè, Đại Dung Dung trên Bilibili, sẵn tiện thả đường link bài phốt diễn đàn hôm qua. Về cơ bản, bằng chứng xác thực là cô ta.】

【Blogger bảo trọng, cẩn thận bị đóng tài khoản.】

Bài viết Weibo liên kết với diễn đàn, chỉ trong vài tiếng đã đào ra được Đại Dung Dung.

Đây không phải là lần đầu tiên Dung Dung thấy tin đồn này. Người trong cuộc đã làm mờ ID, dù tung tin đồn cũng không biết là ai, tất nhiên sẽ bịa đặt mà không kiêng nể.

Vậy mà vẫn có người tin.

Chẳng qua tin đồn lần này không còn vô căn cứ như mấy lần trước nữa, mà là có thời gian hoàn chỉnh, thậm chí còn có video ngắn.

Đó là video Đại Dung Dung trên tàu du lịch “The World” có góc quay khác hẳn trong livestream, ít nhất chứng minh kẻ tung tin không bịa chuyện. Bạn của cô ấy đúng là một trong các blogger đi du lịch chung với Đại Dung Dung hôm đó.

Có người tổng kết tất cả đồ đắt tiền xuất hiện trong video của Đại Dung Dung.

【Đào hết mấy món yêu thích của Đại Dung Dung, tui chẳng cảm thấy siêu giàu gì. Tại sao lúc trước vẫn luôn tung hô cô ta là hotgirl trắng-giàu-đẹp vậy?】

Chiếc túi đắt nhất là Hermes Swift bằng da khóa vàng và Kelly 25, giá mỗi món 80 nghìn tệ. Cô ta chuộng phong cách Nhật Bản, có rất nhiều món tầm trung, nhưng nếu phải nói cấp bậc sang trọng thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đại Dung Dung thích phong cách Nhật Bản, đồ trang sức đắt tiền nhất cũng chỉ có dây chuyền Cartier góc vuông và VCA ngọc tủy xanh lam từng đeo tại hai lần sự kiện công chúng năm ngoái.

Hai món đồ đặt làm duy nhất là lễ phục Zuhair Murad may đo cao cấp và bông tai kim cương Bellagraph. Vì hầu hết hotgirl mạng đều có ê kíp tạo hình, có phải là tài sản cá nhân hay không còn phải chờ kiểm chứng.

Hai sự kiện chân chính để cô lấy được danh hiệu “Trắng-giàu-đẹp” là quà tặng fan ba trăm nghìn tệ và thuê tàu.

Vì tin đồn lần này, hai sự kiện đó đã bị lật đổ.

【Ngưỡng cửa của hotgirl trắng-giàu-đẹp thời nay thấp thế? Bất kỳ tầng lớp trí thức hạng một đều có thể mua nổi mấy món đồ của Đại Dung Dung mà.】

【Là vì đại gia của cô ta thuê tàu rồi còn khóa tài khoản, xóa bài, tư bản ra tay rất ghê gớm. Đừng đừng, cô dám nói cô ta không phải là hotgirl trắng-giàu-đẹp hả, khóa tài khoản cảnh cáo.】

【Tui cười ẻ, bây giờ mua được Hermes là hotgirl trắng-giàu-đẹp hả? Ra đại một cửa hàng ở nước ngoài, người Trung Quốc chiếm hơn phân nửa, thiếu nữ đến phụ nữ trung niên đều có đủ, vậy mấy người đó đều là hotgirl trắng-giàu-đẹp hả?】

【Mấy năm đầu xổ số Weibo vừa rộ lên, khi đó có hotgirl xổ số chiếc Mercedes đó, sao không thấy ai khen người ta là hotgirl trắng-giàu-đẹp đi?】

【Sự kiện “The World” trước đó đã vả mặt một đống người, đến giờ vẫn chưa đào được rốt cuộc Đại Dung Dung nắm giữ cổ phần của doanh nghiệp nào, ai biết thật hay giả.】

【Bạn trên ơi, tài khoản Weibo Official của tập đoàn Dream Star đăng bài Weibo rồi, bị mù à?】

【Bạn fan trên à, có nhìn rõ đây là thớt chửi chính chủ nhà bạn không? Muốn đổ vỏ hộ mời tạo thớt khác, bạn bị mù hay sao mà tẩy trắng ở đây? Ai mà biết đại gia của chính chủ nhà bạn có phải là giám đốc cấp cao của tập đoàn Dream Star hay không.】

【Nếu không có bài xỉa xói của chủ thớt làm trong công ty mỹ phẩm trang điểm, chắc là một số người đã tin sái cổ.】

【Mị đỡ đòn một câu: Hotgirl trắng-giàu-đẹp đích thực không như cô ả đâu. Từ đầu đến chân của người ta đều là đồ đặt làm riêng, chẳng thèm dùng mấy thứ mà người bình thường hay dùng.】

【Đồng ý. Không biết tầm nhìn của công chúa nhỏ được đại gia tâng bốc lên cao cỡ nào, tưởng mua mấy cái túi là bước vào giới thượng lưu rồi hả?】

【Mặc dù mình không giàu, nhưng mình biết người giàu sẽ không tầm thường như cô ta đâu. Người giàu nào thèm dùng hàng bình dân, cười xỉu.】

【Muốn lăng xê hình tượng quý bà đỏm dáng thì học hỏi Tô An, muốn lăng xê hình tượng bình dân thì học hỏi Thỏ Thỏ Đường. Mặc dù hai cô này đều đã chìm, nhưng nếu hình tượng kép của Đại Dung Dung sụp đổ, chắc là sẽ thảm hơn hai cô kia.】

【Ai biết tên thật của Đại Dung Dung không? Đến Bộ Công Thương điều tra thử rốt cuộc nắm giữ cổ phần doanh nghiệp gì đó là thật hay giả.】

【Đại gia của cô ta chịu bỏ tiền ra, ắt hẳn sẽ chịu cho cổ phần.】

【Tập đoàn Dream Star nói con tàu đó là của Đại Dung Dung, thế mà vẫn tag tên Weibo của cô ta, thậm chí không có bản hợp đồng nào, chắc không dám tiết lộ tên thật.】

【Nếu con nhỏ đó thật sự là hotgirl trắng-giàu-đẹp, trong nhà có mỏ, lúc bị tung tin đồn bao nuôi cứ thoải mái chứng tỏ thân phận là được mà. Khóa tài khoản, xóa bài chẳng phải vô tình chứng minh mình chột dạ sao? Lúc đó không hiểu tại sao lại có người tin là thật, còn thật sự cho rằng cô ta vả mặt kì ảo, cứ tưởng đang đóng phim truyền hình cơ đấy.】

【Từ đầu đến cuối tui đều không tin. Ai mà tin chắc là do đám fan ảo spam bài ra tay tẩy não.】

【Tôi có bạn trong giới nhà giàu thành phố Thanh Hà, quả thật cô ấy chưa từng nghe qua về Đại Dung Dung. Tiền của cô ta chắc là do đại gia chu cấp.】

【Có ai đào ra được đại gia của nhỏ đó là ai không?】

Cuối cùng hình tượng của Đại Dung Dung khu làm đẹp Bilibili đã sắp sụp đổ.

Trước đây tung tin đồn cỡ nào đều bị cô phản bác dễ như trở bàn tay, bây giờ không thể chạy trốn khỏi các bài viết bóc phốt và tin đồn trong giới.

Các tin tức giật gân đột nhiên nã vào cô giống như đã thương lượng xong.

Cô sắp tiêu đời, còn những tài khoản trước đây bị đóng và khóa lại sống dậy.

Mỗi lần tung tin đều là cảnh tượng lọc fan và lợi dụng fan với quy mô lớn.

Giả làm hotgirl trắng-giàu-đẹp, được đại gia bao nuôi, những chuyện đó đều là vấn đề cô từng bị chất vấn rất nhiều lần.

Bây giờ lại thêm vụ nhận quảng cáo mù quáng, hơn nữa giữa đường bỏ chạy, vứt lại cục diện rối ren cho PR.

Vô số vết nhơ đổ dồn lên người cô.

Đại Dung Dung có thể ngồi vững trên chiếc ghế nổi tiếng số một của khu làm đẹp đều không thể xem thường công lao của fan.

Dù cô bị bôi nhọ như thế nào, fan chân chính vẫn rất trung thành. Cho dù nhiều minh tinh nổi tiếng có bao nhiêu vết nhơ, ưu điểm cưng chiều fan đều đồng nhất lạ thường.

Đắc tội với fan, rời fandom nhưng quay lại giẫm đạp mới là đòn trí mạng nhất.

Dung Dung nổi tiếng cưng chiều fan khủng khiếp. Ngoại trừ Thỏ Thỏ Đường nổi lên lúc đó, hầu như không ai trong khu làm đẹp có thể cạnh tranh độ dính fan và khả năng hút fan với cô.

Trước đây cô có thể dễ dàng phản kích cũng là nhờ rất nhiều sự nỗ lực từ fan.

Đã có người mò tới Bilibili chửi cô là “Kỹ nữ thảo mai”, fan vẫn kiểm soát bình luận, chặn bình luận như thường lệ giúp cô.

Bọn họ không quan tâm hình tượng trắng-giàu-đẹp của em Dung có phải là giả vờ hay không, cũng không quan tâm cô có được đại gia bao nuôi hay không, cái họ quan tâm nhất chỉ là “Gói hàng PR”.

【Trước khi em Dung giải thích, mọi người im lặng hết đi, đừng đi tranh cãi với người khác. Càng tranh cãi, bọn họ chỉ càng nghĩ chúng ta chột dạ.】

【Tội nghiệp em Dung của chế, đây là lần thứ mấy rồi?】

【Mấy tụi ruồi bu giấu tên trên diễn đàn nói muốn đào bới thân phận thật của em Dung, cái này không phải là tìm moi tin tức thì là gì?? Tức cái lồng ngực.】

【Tin tưởng em Dung, đợi em Dung giải thích.】

【Em Dung sẽ không phụ lòng tin của chúng ta.】

【Cảm phiền mọi người hãy kiên trì, những lần trước đều vượt qua. Mặc dù lần này đối thủ mạnh hơn chút, nhưng chúng ta nhất định sẽ vượt qua.】

【Hôm qua mới đăng bài xỉa xói, hôm nay đã lên hot search Weibo rồi. Tui nghi ngờ em Dung đã đắc tội với ai đó.】

Dung Dung không biết mình còn phải chịu đựng bao nhiêu lần bạo lực mạng liên tục như vậy nữa.

Người nào cũng nói ngăn chặn bạo lực mạng, nhưng lại vô tình trở thành một phần của bạo lực mạng.

Chẳng qua là nhìn cô đứng trên tòa nhà cao, nhìn cô tiếp đãi khách, cảm thấy không có gì mới mẻ, muốn nhìn cô sụp đổ.

Nhìn thấy người trên đỉnh cao tỏa sáng từ dưới chân núi, bọn họ thèm muốn, ghen tị, hy vọng có một ngày mình cũng có thể leo lên đỉnh cao. Bọn họ cũng âm thầm nguyền rủa người đứng trên đỉnh cao mau ngã xuống, ngã vào vũng bùn, ngã xuống đáy vực, ngã vào chỗ dơ bẩn, hứng chịu lời gièm pha và khinh thường của bọn họ, như vậy bọn họ sẽ vui sướng, sẽ cân bằng.

Kế đó, bọn họ sẽ có thể tìm mục tiêu tiếp theo. Người bị ngã xuống vực sâu sẽ nhanh chóng bị mọi người quên lãng. Có lẽ vào những lúc rảnh rỗi mới may mắn được mọi người nhắc tới, tạo ra những tiếng thở dài, cuối cùng là khinh bỉ.

Chưa đến hồi kết sẽ chưa biết anh ta tài giỏi chỗ nào.

Kẻ âm thầm đố kỵ trốn sau mạng Internet mới là người chiến thắng cuối cùng. Tốn nước bọt và gõ phím là có khiến một người cảm nhận được ác ý từ mọi phía.

Từ đó suy sụp, uất ức, cuối cùng chịu đựng giễu cợt, “Chút chuyện cỏn con này mà không chịu nổi, trái tim mong manh quá đi.”

Nói một cách hoa mỹ là “Được khen bao nhiêu, chịu nghe chửi bấy nhiêu”.

Mà trước giờ lời khen đều chỉ là sự công nhận năng lực cá nhân từ người khác, không phải là cái cớ chính đáng để những kẻ đố kỵ chửi rủa, ghen ghét người khác.

Dung Dung bỗng cảm thấy mệt mỏi.

Cô đã quá mệt mỏi khi liên tục bị hiểu lầm, làm sáng tỏ, rồi bị hiểu lầm, làm sáng tỏ.

Người tin tưởng cô sẽ luôn tin tưởng. Còn đối với những người không tin cô, dù cô nói thế nào đều sẽ giả vờ câm điếc.

Vào giới hơn hai năm, đây là lần đầu tiên Dung Dung có ý định rút khỏi giới.

Những lo lắng và lời khuyên của ông nội đều là thật.

Không phải ngẫu nhiên mà mẹ cô mắc bệnh trầm cảm, khó ai có thể cười tươi trải qua chuyện này.

Sự đồng cảm mãi mãi là lời nói dối lớn nhất.

Vì vậy năm đó cho dù biết lý do mẹ bị đả kích, bố vẫn hời hợt bảo bà ở trong nhà.

Ông ấy nói với mẹ rằng có anh ở đây, em cứ mặc kệ người ta nói gì thì nói, qua một thời gian những người đó sẽ im miệng thôi, đừng để ý.

Tất nhiên ông ấy sẽ không để ý, bởi vì người bị chửi là gái điếm, bị chửi là đồ đê tiện, bị bạo lực mạng không phải là ông ấy.

Ngoại trừ người bị hại, không ai hiểu được cảm giác này đau đớn đến cỡ nào.

Nó giống như một con dao vô hình có thể đâm vào tim nạn nhân, còn người ngoài lại không thể hiểu được cảm giác này.

Lại còn bị quy chụp là “Trái tim mong manh”, “Khả năng chịu đựng kém”, “Quá để ý tới suy nghĩ của người khác”.

Dung Dung tắt điện thoại, phờ phạc nằm dài trên đất ngẩn người.

Chuyện cô thích làm thu hút sự yêu thích của rất nhiều người, cũng làm rất nhiều người chán ghét.

Nếu ban đầu cô nghe lời ông nội tránh xa mạng Internet, liệu có phải sẽ ngăn chặn những chuyện này xảy ra không?

Quả thật những cuộc công kích không ngừng nghỉ này khiến cô rất chán ghét, chán đến mức chỉ muốn xóa sạch tất cả tài khoản xã hội của mình, cho mọi người vào danh sách đen, cô lập khỏi thế giới, tự nhiên có thể ngăn cách với những tổn thương đó.

Không biết tại sao Khả Ái lại đi đến bên cạnh cô, hoặc có lẽ nó cảm nhận được tâm trạng của cô nên nằm xuống dựa vào người cô.

Lông mèo mềm mại lướt qua mặt, bây giờ Dung Dung không muốn gặp ai cả, may mà trong nhà có bé mèo.

Cô cần phải suy nghĩ thật kỹ tương lai của mình.

Nếu thích nghề này, liệu cô có thể phớt lờ công kích của người ngoài suốt cả đời không, tiếp tục kiên trì với sở thích của mình không?

Suy cho cùng, cô vẫn chưa đủ mạnh mẽ.

Dung Dung tắt điện thoại, lựa chọn trốn trong nhà với bốn bức tường như mẹ mình, chống lại công kích từ bên ngoài.

Nói cô nhát gan cũng được, hèn yếu cũng được. Dù chỉ vài ngày, cô cũng muốn tránh xa khỏi những thứ dơ bẩn này.

Không ai có thể đồng cảm với những gì cô trải qua, vậy cô sẽ tự nghĩ cách vượt qua.

Chỉ cần vài ngày thôi là ổn.

***

Mộc Lương Cầm vẫn không gọi được cho Dung Dung, đến nhà tìm cô ấy cũng không có ai trả lời.

Cô ấy đã tắt máy.

Ban đầu cô cho rằng Dung Dung sẽ đăng bài làm sáng tỏ như mấy lần trước, chuyện này sẽ nhanh chóng trôi qua. Nhưng cô đợi từ sáng đến tối vẫn không thấy bài viết của chó Dung.

Lịch sử WeChat dừng lại ở tin nhắn cuối cùng cô ấy nhắn cho cô.

【Mày đừng xen vào, tao tự giải quyết chuyện này.】

Ngay cả cô còn không chịu nổi, Dung Dung lại cứ bình thản biến mất mấy ngày qua, để mặc đám người đó mắng chửi cô ấy dưới bài viết Weibo.

Không biết tại sao hot search bài viết Weibo đã bị gỡ xuống.

Nhưng vẫn không chặn nổi những lời chửi rủa.

Bây giờ cô chỉ muốn biết Dung Dung ra sao.

Mộc Lương Cầm nghĩ có lẽ Thẩm Độ là người gỡ hot search.

Cô gọi điện thoại cho Thẩm Độ, bên kia cũng không nghe máy.

Không còn cách nào khác, cô đành phải gọi cho Ngụy Sâm.

“Sếp Thẩm có việc tạm thời đi công tác rồi, bây giờ không có ở trong thành phố.” Giọng của Ngụy Sâm nghe cũng rất mệt mỏi, “Tôi bắt chuyến bay cho kịp anh ấy, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa chợp mắt, mệt muốn chết, cô có chuyện gì không?”

Mộc Lương Cầm nói qua loa vài câu rồi cúp máy.

Vào thời khắc quan trọng, đàn ông đều chẳng được tích sự gì.

Mối quan hệ giữa Dung Dung và người nhà vẫn luôn rất nhạy cảm. Người duy nhất thân thiết với cô ấy cũng chỉ là ông nội.

Cô luôn chần chừ chưa liên lạc với người nhà của Dung Dung, ngược lại lần đầu tiên Dung Thanh Từ gọi điện thoại cho cô.

Dung Thanh Từ bảo cô đến thẳng bệnh viện.

Mộc Lương Cầm không biết ai bị bệnh. Hôm nay là Chủ nhật, vốn dĩ không cần đi làm, Mộc Lương Cầm không suy nghĩ nhiều, chuẩn bị sơ rồi chạy tới bệnh viện mà Dung Thanh Từ nói.

Cô vừa mới vào bệnh viện đã được hai vệ sĩ dẫn vào thang máy.

Cả tầng lầu đều rất yên tĩnh, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi. Dung Thanh Từ đang ngồi thẫn thờ trước cửa phòng bệnh.

Mộc Lương Cầm do dự một lúc mới đi tới, khẽ chào hỏi chị ấy, “Chị Thanh Từ.”

Dung Thanh Từ ngẩng đầu lên nhìn cô, viền mắt đỏ hoe.

Quần áo của chị ấy hơi nhăn nhúm, dáng vẻ mệt mỏi, thấy cô đi tới lại hỏi một câu mà vừa rồi đã hỏi qua điện thoại, “Dung Dung thật sự không ở cùng em sao?”

“Không có.”

Dung Thanh Từ nhắm mắt lại, giọng điệu bất lực, “Con nhóc chết tiệt, thậm chí không chịu về nhà.” Chị ấy dừng lại vài giây rồi kể lại giống như tự giễu, “Ông nội dặn nó cuối tuần về nhà ăn cơm. Tối hôm qua, ông nội đợi đến 12 giờ mà không thấy nó về nhà. Đồ ăn được hâm nóng nhiều lần, con nhóc chết tiệt đó vẫn không về. Nó thật là nhẫn tâm.”

Nói xong, Dung Thanh Từ che mắt mình, cúi đầu tự trách, “Lúc đó chị không nên lấy điện thoại ra.”

Vì mãi không thấy Dung Dung, Dung Thanh Từ nghi ngờ không biết nó có gặp chuyện gì không.

Cô đã quen đi tìm tin tức của Dung Dung qua mạng Internet.

Ở trước mặt ông nội, lần đầu tiên Dung Thanh Từ không nhịn được quăng mạnh điện thoại lên bàn, văng tục một câu.

Giọng điệu của ông cụ gấp gáp, có phải con nhóc Dung xảy ra chuyện gì không?

Không đợi Dung Thanh Từ trả lời, ông cụ đã giật lấy điện thoại. Thị lực của ông khá tốt, đeo mắt kính vào là có thể thấy rõ trên màn hình điện thoại viết cái gì.

Sau đó, ông cụ run tay trả điện thoại cho Dung Thanh Từ, lầm bầm: Con nhóc Dung của ông bị người ta mắng chửi ra nông nổi này, chẳng trách nó không muốn về nhà ăn cơm.

Những tin tức trên mạng trước đây mà ông cụ biết đều là từ Dung Thanh Từ. Mà cô cũng sẽ giữ lại vài phần, lược bỏ vài câu khó nghe, chỉ nói những câu không khiến ông cụ sôi máu.

“Ông tưởng để con nhóc Dung nếm chút cực khổ ở bên ngoài là nó sẽ biết lỗi, sau đó ngoan ngoãn về nhà nhận lỗi với ông.” Ông cụ tối sầm mắt, bàn tay đè vào ấn đường liên tục run rẩy, “Ông đã sai rồi.”

Đã qua 12 giờ, đồng hồ lớn trong phòng khách điểm 12 giờ, đồ ăn trên bàn vẫn để nguyên.

Hôm sau, ông cụ dậy trễ.

Sau đó xe cứu thương chạy từ bệnh viện tới nhà họ Dung.

“Tại sao nó không chịu về nhà chứ?” Dung Thanh Từ bỗng bật cười, mệt mỏi dựa gáy vào bức tường lạnh lẽo, “Tại sao chịu uất ức lớn như vậy mà không chịu về nhà?”

Mộc Lương Cầm vỗ vai an ủi chị ấy, “Chị Thanh Từ, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Chị đã gỡ hot search rồi, Hoa Uyên không có nhiều mạng lưới kết nối ở phương diện này.” Dung Thanh Từ quay đầu nhìn cô, nói nhỏ nhẹ: “Trước đây nhà chị xảy ra chuyện nên vẫn không phát triển kinh doanh lĩnh vực truyền thông, không muốn tiếp tay làm việc xấu. Người nhà cũng không quan tâm Dung Dung bị người ta nói gì trên mạng. Không ngờ lần này lại khiến nó bốc hơi khỏi thế giới.”

Thì ra Dung Thanh Từ là người gỡ hot search.

Chẳng trách trước đây Dung Dung lên hot search nhiều lần, toàn bộ nhà họ Dung đều thờ ơ.

Lúc đó Dung Dung cười nói: Nhà tao không quan tâm tới tao.

Những lời này là thật.

Mộc Lương Cầm không thể tiếp lời, đành phải chuyển sang chủ đề quan tâm, “Tại sao ông nội bỗng ngã quỵ sau khi xem tin tức trên mạng vậy?”

“Mẹ của Dung Dung nhảy lầu cũng là vì chuyện như thế này.” Dung Thanh Từ cười gượng, ánh mắt không có tiêu cự, “Ông nội luôn không đồng ý với công việc hiện tại của nó cũng là vì mẹ nó.”

Đây là lần đầu Mộc Lương Cầm nghe được chân tướng về cái chết của mẹ Dung Dung.

Đột nhiên cô cảm thấy ngực mình đau âm ỉ, không nói nên lời.

“Thanh Từ, ông nội đã tỉnh chưa?”

Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói xa lạ. Mộc Lương Cầm ngẩng đầu lên, một đôi vợ chồng trung niên với khuôn mặt hốc hác đang đứng trước mặt.

Dung Thanh Từ lắc đầu, “Vẫn chưa.”

“Đã tìm thấy Dung Dung chưa?”

“Vẫn chưa.” Dung Thanh Từ chỉ vào Mộc Lương Cầm bên cạnh, “Đây là bạn của Dung Dung.”

Người đàn ông trung niên với tinh thần sa sút mở miệng hỏi cô: “Cô bé, cháu thật sự không biết Dung Dung đang ở đâu sao?”

Mộc Lương Cầm lắc đầu.

Cuối cùng người phụ nữ trung niên vẫn luôn im lặng đã lên tiếng: “Cần gì phải học làm minh tinh như mẹ mình, bây giờ xảy ra chuyện cũng chẳng biết trốn đi đâu.”

Mộc Lương Cầm lờ mờ đoán được đây là chú thím Hai của Dung Dung.

“Nó không giống như mẹ mình.” Dung Thanh Từ bực bội ngắt lời người phụ nữ trung niên, “Bà ta là bà ta, Dung Dung là Dung Dung.”

“Dung Dung cũng là do Tùng Dung sinh ra.” Thím Hai cau mày, nhấn mạnh, “Nhà họ Dung cũng là bị cô ta làm liên lụy.”

Giọng điệu của chú Hai nặng nề, “Bây giờ nói chuyện này có ích gì? Người đã chết nhiều năm rồi, cứ lấy ra nói có ý nghĩa gì không?”

Thím Hai cười khẩy, “Lẽ nào anh đã quên dáng vẻ năm đó của Tùng Dung? Cô ta dắt theo Dung Dung được vài tuổi nghênh ngang vào nhà chúng ta, nói cô ta là chị dâu Cả của chúng ta, nói anh Cả yêu cô ta nhiều cỡ nào. Dù cả gia đình phản đối, cô ta vẫn có thể làm dâu nhà họ Dung. Bố đã cãi nhau một trận với anh Cả, té xuống từ lầu hai, phải chống gậy suốt mấy chục năm, mùa đông bước xuống giường rất khó khăn. Những thứ này đều là do một tay người đàn bà đó tạo ra!” Nói xong lại chỉ vào Dung Thanh Từ, lời nói càng thêm sắc bén, “Lúc đó Thanh Từ mới có mấy tuổi, cô ta nói những gì với Thanh Từ!”

Dung Thanh Từ bịt tai lại, “Đừng nói nữa!”

Cô vẫn luôn muốn cố gắng quên đi người đàn bà đó.

Quên đi người đàn bà trang điểm đậm, cười như một yêu tinh, nói với cô bằng cái giọng đắc ý và phách lối.

“Con gái của cô đẹp hơn con, sau này cũng sẽ được người ta yêu mến hơn con, con sắp bị ra rìa rồi. Bác Cả của con sẽ không quan tâm đến con nữa, ông ấy chỉ thích em gái của con thôi.”

Trước đây bác Cả từng nói rõ mình sẽ không kết hôn.

Ông ôm cô vào lòng, nói rằng bác có cháu gái Thanh Từ là đủ rồi, Thanh Từ là con gái của bác.

Trong chớp mắt, cho dù ông nội phản đối như thế nào, bác Cả vẫn kiên quyết đưa người đàn bà kia và con của bà ta vào nhà họ Dung.

Sau này Tùng Dung đã chết, nhưng bà ta mãi là cái bóng không bao giờ xua tan của cô.

Cũng là cái bóng của mọi người trong nhà cô.

Cô không giống với bố mẹ, không có gốc rễ hận thù, chỉ có thể thấu cảm.

Dung Dung là con gái của Tùng Dung, tên của nó từng giờ từng khắc nói cho cả nhà họ Dung biết cho dù Tùng Dung là người đàn bà như thế nào, Dung Tử Nho vẫn yêu bà ta, yêu đến tận xương tủy.

Cảm xúc mà Dung Thanh Từ dành cho nó rất phức tạp.

Nước mắt lưng tròng, cô ngẩng đầu nhìn bố mẹ, cằm run rẩy, “Bố mẹ cũng hy vọng Dung Dung chết giống mẹ nó à?”

“Sao có thể?” Chú Hai tạm dừng rồi giải thích: “Con bé không giống như mẹ nó.”

“Đúng vậy, hai người đó không giống nhau.” Dung Thanh Từ cười khổ, hỏi ngược lại mình: “Tại sao chúng ta phải giả vờ không biết, đổ hết tội lỗi lên đầu nó? Đây là cách chúng ta trả thù người đàn bà kia sao?”

Im lặng một hồi, dường như cô đang tự nói với mình: “Nó là em gái của con.”

Thím Hai bỗng nghẹn lời.

Bà cũng từng yêu mến Dung Dung. Con bé thông minh nghe lời, mỗi lần tiếp thu phê bình đều ngoan ngoãn chịu phạt, sau đó nói bằng giọng trẻ con “Thím Hai, con nhớ rồi, lần sau con sẽ không như vậy nữa.”

Con bé hiểu chuyện từ rất sớm, dè dặt tiếp cận và lấy lòng mọi người, thật ra nó khác hẳn mẹ nó.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, bà lại không khỏi nghĩ đến Tùng Dung.

Bà là người đầu tiên phản đối công việc hiện tại của Dung Dung.

Cả nhà họ Dung đều sợ con bé đi theo con đường đó.

Không ủng hộ nó, bỏ mặc nó, để nó vất vả chịu khổ, tưởng rằng nó có thể quay đầu.

Nhưng trước giờ không có ai nói cho nó biết lý do thật sự.

“Bạn của Dung Dung.” Thím Hai nhìn về phía Mộc Lương Cầm bên cạnh vẫn luôn im lặng, hít một hơi thật sâu, cuối cùng ép mình bình tĩnh lại, “Cháu có thể nói cho chúng tôi biết bình thường Dung Dung thích đi đâu không?”

Mộc Lương Cầm lắc đầu, “Cô ấy thích ở nhà.”

Mọi người đều im lặng.

Dung Thanh Từ mệt mỏi ngồi bơ phờ trên ghế, lại lấy điện thoại ra bấm số của Dung Dung.

Vẫn tắt máy, nhưng lần này lại có số điện thoại mới gọi tới.

Là Từ Bắc Dã.

“Tôi tìm thấy Tiểu Dung Tử rồi, con bé ở ngay trong nhà cổ.” Từ Bắc Dã thở phào nhẹ nhõm, “Nó còn đang thắc mắc tại sao không có ai trong nhà, lấy chìa khóa tự mở cửa rồi ngồi đánh đu một mình trong sân sau.”

Dung Thanh Từ nhắm chặt mắt, cắn môi, “Bảo nó đi chết đi!”

Cô hơi thả lỏng người, cuối cùng sự căng thẳng trong lòng đã được trút ra. Vừa bật công tắc nước mắt, một dòng lệ tuôn ra.

“Tôi sẽ áp giải nó tới đó.”

Sau khi cúp máy, Từ Bắc Dã bên phía nhà cổ bất đắc dĩ nhún vai với Dung Dung đã mất tích mấy ngày nay, “Đi chịu tội đi.”

Dung Dung rụt vai, “Mấy ngày nay em không mang theo điện thoại, thật sự không biết…”

“Em nói gì cũng vô dụng.” Từ Bắc Dã nhăn mũi, cố tình hù dọa cô, “Em đợi bị phạt đi.”

Cuối cùng Từ Nam Diệp bên cạnh không chịu nổi nữa, “Được rồi, đừng dọa Dung Dung nữa. Đi thôi, đến bệnh viện thôi.”

Dung Dung vốn đang đánh đu trong sân sau, còn suy nghĩ người nhà đi đâu hết rồi.

Kết quả là nghe thấy Từ Bắc Dã hét to: “Cái đệch, vậy mà em lại trốn ngay trước mắt mọi người!”

Ngay cả Từ Nam Diệp trước giờ luôn dịu dàng cũng không nhịn được trách mắng cô: “Em làm gì mà mấy ngày nay không tìm được em hả? Em có biết trong nhà xảy ra chuyện không?”

Dung Dung đuối lý, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo ba người anh lên xe.

Cô run rẩy nhìn về phía Từ Đông Dã bên cạnh vẫn luôn im lặng.

Từ Đông Dã chú ý đến ánh mắt của cô, bình tĩnh nghiêng đầu nhìn cô, “Biết lỗi chưa?”

Dung Dung gật đầu, “Em xin lỗi.”

“Em vẫn luôn làm người khác lo lắng.” Từ Đông Dã duỗi tay ghì chặt đầu cô, đầu ngón tay vò rối tung tóc cô, “May mà em đã về nhà.”

Dung Dung mở to mắt, chưa kịp thích ứng với sự dịu dàng đến bất chợt của anh Cả.

Từ Nam Diệp cười nói bên tai cô: “Hiếm khi thấy anh Cả bỏ bê công việc, em phải bồi thường tiền lương của mấy ngày này cho anh ấy đấy.”

Dung Dung cười gượng.

Từ Đông Dã nhíu mày, hạ giọng nói: “Em nghỉ phép đi với vợ mà, không phải cũng vội chạy về đây sao?”

“Vì em thân thiết với Dung Dung.” Từ Nam Diệp tùy cơ ứng biến, “Không giống như anh luôn xụ mặt, em còn tưởng anh không thích Dung Dung cơ đấy.”

Từ Bắc Dã ngồi trên ghế phụ hét to: “Mấy anh xê ra hết, Tiểu Dung Tử là em gái của em.”

Từ Đông Dã khẽ nhếch môi, khóe miệng hiện ra nụ cười vô cùng hờ hững.

Xe chạy đến bệnh viện, ba anh em nhà họ Từ áp giải phạm nhân đến gặp thẩm phán.

Khoảnh khắc thẩm phán Dung Thanh Từ gặp lại phạm nhân Dung Dung, bỗng dưng bật khóc lớn.

Dung Dung không kịp phản ứng, bị ôm chầm lấy.

Dung Thanh Từ ôm chặt cô vào lòng, vừa khóc vừa đấm tay vào lưng Dung Dung, “Con nhóc chết tiệt, em đang chơi trò bốc hơi khỏi thế giới hả?! Mẹ nó, chị sắp bị em dọa chết khiếp rồi nè!”

Toàn thân cô run rẩy, thậm chí lực cánh tay ngày càng siết chặt hơn, rất sợ ngay sau đó người trong lòng lại biến mất.

Dung Dung giãy giụa, “Đau quá, chị buông em ra.”

“Chịu uất ức phải nhớ về nhà có biết không?” Dung Thanh Từ buông cô ra, lau qua loa nước mắt trên mặt mình, nhéo má Dung Dung và cảnh cáo: “Lần sau nếu em chơi trò này nữa, chị sẽ cắt đứt quan hệ với em.”

Mắt của Dung Dung nóng lên, “Không chơi nữa là không cắt đứt quan hệ đúng không?”

Dung Thanh Từ sụt sịt mũi rồi ôm lấy cô, “Chị đã nợ tiếng xin lỗi này rất nhiều năm. Xin lỗi em gái Dung Dung.”

Chị ấy thì thầm bên tai cô, chỉ có hai chị em mới nghe thấy.

Chú thím Hai đứng một bên nhìn, cho đến khi hai chị em tách ra mới đi tới nói: “Con vào thăm ông nội đi, ông đã tỉnh rồi.”

Dung Dung chột dạ nhìn bọn họ.

“Con làm chúng ta sợ chết khiếp.” Vẻ mặt của Thím Hai ôn hòa, nhỏ giọng khuyên răn: “Lần sau không được làm vậy nữa.”

Dung Dung gật đầu lia lịa, “Vâng.”

“Xin lỗi đã để con chịu tủi thân.” Thím Hai tạm dừng, cuối cùng vẫn nói ra: “Lần sau cứ về nhà đi.”

“Vâng.”

Chú Hai ôm lấy vai thím Hai, cười với Dung Dung, “Chú Hai cũng nợ con một câu xin lỗi.”

Những thù hận nhiều năm trước đó, giờ đây bỗng chốc tan thành mây khói.

Ngay lúc cô mất tích, cuối cùng bọn họ đã xác định được Dung Dung chính là người của nhà họ Dung, không liên can đến ai.

Chỉ cần tìm thấy con bé, chỉ cần nó không sao, những chuyện khác đều không quan trọng.

Dung Dung cần thời gian thích ứng, không đáp lại bọn họ, xoay người chần chừ đi vào phòng bệnh.

Ông cụ mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, đang ngồi húp cháo trên giường.

Tóc của ông lại bạc trắng một mảng lớn, đang cầm muỗng trên tay, hình như những vết đồi mồi lại hiện ra rõ rệt.

Dung Dung ngồi bên mép giường, khẽ nói: “Ông nội, con đút cho ông ăn nhé.”

Ông cụ hất đầu đi, “Không cần.”

Dung Dung phớt lờ chuyện đó, trực tiếp cướp lấy cái muỗng trên tay ông.

Ông cụ hét lớn: “Con!” Cuối cùng vẫn bất lực bỏ tay xuống, buông tiếng thở dài, “Ông già rồi, không chịu nổi bị con hù dọa.”

“Xin lỗi, lần sau con sẽ không làm vậy nữa.”

Hôm nay không biết cô đã nói xin lỗi bao nhiêu lần, cũng không biết nghe được câu xin lỗi bao nhiêu lần.

Ông cụ chuyển động yết hầu, nuốt xuống ngụm cháo trắng nóng vừa phải mà Dung Dung đút cho ông.

“Nhóc Dung.” Ông chợt lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh, “Ông nội không chịu nổi con bị oan ức, muốn chính thức giới thiệu con với tất cả mọi người, con có đồng ý không?”

Lúc bị chửi rủa, vu khống, cô không khóc.

Lúc chịu đựng tất cả một mình, cô vẫn không khóc.

Mà bây giờ chỉ vì một câu nói của ông nội, cô bỏ chén xuống và quay đầu đi, quay lưng về phía ông nội bật khóc.

Ông nội là thật lòng yêu thương cô, không phải đồng cảm, không phải thương hại.

Ông cụ duỗi tay xoa nhẹ lưng cô, vỗ về an ủi cô, “Ông tưởng rằng che chở con dưới đôi cánh là cách bảo vệ con tốt nhất. Sự thật chứng minh ông sai rồi, ông nên để con ra ngoài đối mặt với phong ba bão táp đàng hoàng.”

Cô khóc đến nỗi thở không ra hơi, chỉ có thể gật đầu đáp lại ông nội.

“Đừng khóc.” Ông cụ hất cằm vào cái chén, “Tiếp tục đút cho ông ăn.”

Đút hết cháo, ông cụ lại nằm ngủ. Dung Dung không muốn quấy rầy ông, lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh.

Mộc Lương Cầm đi tới, khẽ hỏi cô: “Ông nội của mày đỡ hơn chưa?”

Dung Dung gật đầu, “Ngủ rồi.”

“À, tao nói cho mày nghe.” Mộc Lương Cầm lấy điện thoại ra, nhét vào tay cô, “Có người trở mặt, tao đã biết ai đứng sau lưng hại mày.”

“Ai?”

Mộc Lương Cầm cười khẩy, “Hoắc Thanh Thuần không thêm được WeChat của mày nên gửi ảnh chụp màn hình cho tao, mày tự xem đi. Tao thật sự không ngờ một người có thể độc ác đến như vậy.”

Ảnh chụp màn hình gửi tới đều là nhật ký trò chuyện của một nhóm nhỏ, trong nhóm chat hiển thị chỉ có năm người.

【Tôi phát ngán với bộ dạng của cô ta từ lâu rồi.】

【Ai?】

【Còn ai trồng khoai đất này? Tôi thấy dưới video của cô ta toàn là fan não tàn tâng bốc, thấy mắc ói.】

【Cô ghét cô ta mà còn xem video của cô ta làm gì?】

【Cô nghĩ tôi muốn xem hả? Ngày nào trang chủ cũng thông báo, chỉ biết õng a õng ẹo trước ống kính. Đệch mợ nó, fan chỉ biết nổ.】

Sau đó, mấy người kia cũng tiếp lời. Vì không hiện tên nên Dung Dung không biết ai là ai.

【Cô nói xem, nếu chúng ta hợp tác thì có thể hạ gục cô ta không?】

【Người ta có hơn ba triệu fan, fan của chúng ta cộng lại vẫn chưa nhiều hơn cô ta, nằm mơ đi.】

【Không làm thì sao biết có thành công hay không?】

【Sao cô ghét cay ghét đắng cô ta thế?】

【Thỏ Thỏ và Tô An đều có thể bị cô ta hạ gục, cô ta cũng sẽ có lúc tắt nắng thôi. Độc chiếm khu làm đẹp là thật sự cho rằng mình là chúa sơn lâm hả?】

【Xuyên Nam, cô nghĩ ra chiêu gì rồi sao?】

【Hồi đại học tôi có học một chút báo chí. Cô ta hút fan ở chỗ nào nhiều nhất, chúng ta sẽ tập trung bêu xấu chỗ đó là được.】

【Chẹp chẹp chẹp.】

【Mặt của cô ta là chỗ hút fan nhiều nhất, cô muốn hủy dung cô ta hả?】

【Tôi muốn trị cô ta, nhưng tôi không muốn ngồi tù.】

【Chuyển tiếp tin đồn hơn 500 lần không được xem là phạm pháp nhỉ?】

【Không cần tự ra tay, tìm một blogger đưa tin đăng có gì khó? Blogger nhận thiếu gì thư luật sư. Chỉ là cọp giấy mà thôi.】



Nhật ký trò chuyện sau đó bị đứt đoạn, thời gian hiển thị mấy tấm hình tiếp theo là hôm qua.

【Tôi đã đi hỏi PR đó rồi, nó sống chết không chịu cho tôi nhật ký trò chuyện.】

【Ơ, vậy làm sao bây giờ?】

【Tôi nói với nó là nếu cưng không đưa cho chị nhật ký trò chuyện, sau này đừng mơ hợp tác với tụi chị. Dù gì bên phía cưng hợp tác với Đại Dung Dung đã thất bại, nếu mất đi cơ hội hợp tác với chúng tôi, bị sa thải sẽ không còn là vấn đề thời gian.】

【Cô ta cho?】

【Cho rồi. Tôi đã cắt hình, giữ lại mấy cái có ích, đã tìm được tài khoản Weibo rồi.】

【Xuyên Nam, cô không đi đóng phim Cung Tâm Kế thật đáng tiếc.】

【Cô liên lạc bằng tài khoản Weibo chính à?】

【Tôi không ngu đến vậy, lấy tài khoản phụ đăng, sẽ không có ai biết.】

【Đỉnhhh.】

【Cung nghênh Xuyên Nam nương nương, người đầu tiên trong hậu cung.】

Cuối cùng là tin nhắn WeChat mà Hoắc Thanh Thuần gửi cho chó Lương.

【Coi như tôi xin lỗi Đại Dung Dung, cô có thể gửi nhật ký trò chuyện cho cô ấy. Ngoại trừ tôi, tôi sẽ gửi hết ID Bilibili của bốn người kia cho cô.】

【Anh không sợ bị đám Xuyên Nam trả thù à?】

【Ban đầu tôi chỉ nói cho cô ta biết xu hướng tình dục, chuyện sau đó cô cũng đã biết.】

【…】

【Tôi định rút khỏi giới, tùy cô ta trả thù, không sao.】

Một nước cờ trở mặt hoàn hảo của Hoắc Thanh Thuần.

Dung Dung nắm điện thoại, sắc mặt vẫn như cũ.

Mộc Lương Cầm hỏi cô: “Mày định làm gì?”

“Chẳng phải cô ta nói không muốn ngồi tù sao?” Dung Dung trả điện thoại cho cô ấy, rủ mắt mỉm cười, “Tao phải để cô ta nếm thử mùi vị ngồi tù.”Lời của tác giả:

Chương sau vả mặt rồi, chương sau nữa Đỗ Đỗ sẽ xuất hiện.
Bình Luận (0)
Comment