Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 88

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

【Em đang ở nhà ông nội mà.】

Dung Dung ngại ngùng gõ ra một câu uyển chuyển.

Nói là vậy, nhưng thật ra cô cũng muốn gặp Thẩm Độ.

Cô cầm điện thoại, âm thầm xem Thẩm Độ sẽ trả lời như thế nào.

【Không sao, đóng kín cửa là được.】

Gò má của cô nóng lên, giấu điện thoại ra sau lưng, cười thầm trong lòng.

Suy nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định về nhà.

Dung Dung dè dặt đi lên lầu, đúng lúc Dung Thanh Từ mở cửa đi ra. Dung Dung liền chột dạ đứng nghiêm, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.

“Em sao vậy?” Dung Thanh Từ nhận ra cô không bình thường, nhướng mày hỏi cô. “Ông nội vừa mới ngủ, đừng vào làm phiền ông.”

Dung Dung lắc đầu, “Ông nội sao rồi?”

Dung Thanh Từ không hiểu ý cô, “Em đang nói về chuyện gì? Thân thể ra sao, hay là tâm trạng thế nào? Thân thể và tâm trạng của ông đều rất tốt, đã quen nằm trên giường, ngày nào cũng có người phục vụ, lười xuống giường mà thôi.”

Dung Dung thở phào, nói lí nhí: “Em muốn về nhà.”

Dung Thanh Từ rất tinh tường, trong chớp mắt đoán được mục đích con bé muốn về nhà, “Gặp Thẩm Độ?”

Cô ngẩn người, “Có rõ ràng đến vậy không?”

“Hai mắt sáng ngời, khuôn mặt nở hoa.” Dung Thanh Từ duỗi tay nhéo má cô, “Ai cũng đoán được.”

Dung Dung xoa mặt mình với mục đích che giấu nét mặt.

Dung Thanh Từ nhún vai, “Đi cảm ơn anh ta đi. Trong khoảng thời gian đó, các PR trong công ty anh ta gần như chỉ phục vụ cho một mình em.”

Hai chị em cùng đi xuống lầu, Dung Dung định lái xe về nhà. Vừa định chào tạm biệt Dung Thanh Từ, cô thấy chị ấy cũng cầm túi xách trên ghế sô pha lên, hất cằm về phía cô, “Cho chị đi quá giang với, lười lái xe.”

“Chị không ở nhà ăn cơm tối sao?”

“Tối nay chị có hẹn.”

Dung Dung “Ồ” lên, vốn dĩ không muốn hỏi chị ấy đi ăn với ai, nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò.

Hôm nay chị ấy ăn mặc rất nữ tính, hiếm khi mặc đầm ngắn thanh lịch. Hình như tóc cũng dài hơn một chút, đuôi tóc uốn xoăn nhẹ, mềm mại xõa trên vai.

Dung Dung cảm thấy không ổn, vẫn hỏi ra: “Chị đi ăn với ai vậy?”

Dung Thanh Từ thẳng thắn đến đáng sợ, nói thẳng ra tên đối tượng hẹn hò: “Ngụy Sâm.”

Dung Dung sững người khoảng chừng nửa phút. Khuôn mặt của Ngụy Sâm và Dung Thanh Từ liên tục lướt qua đầu cô, sau đó ghép lại với nhau, nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng.

“Là vì công việc sao?”

“Không phải.” Dung Thanh Từ chỉnh sửa lại tóc, mỉm cười với cô, “Chị đang theo đuổi trợ lý Ngụy.”

“…”

Dung Thanh Từ sốt ruột đẩy vai cô, “Được rồi, đừng hỏi nữa. Đi thôi.”

“Chị thích trợ lý Ngụy?” Dung Dung nhìn chị ấy bằng ánh mắt không thể tin nổi, từng chữ đều mang theo dấu chấm hỏi.

Dung Thanh Từ liệt kê lý do thích Ngụy Sâm cho cô nghe, “Dáng dấp khá ổn, tính cách cũng được. Quan trọng nhất là cậu ta biết xách đồ giúp chị khi đi mua sắm.”

Mặc dù có đầy đủ lý do, nhưng Dung Dung vẫn không thể ghép hai người này lại với nhau.

Dung Thanh Từ hối thúc Dung Dung đang thất thần, con bé vẫn còn bối rối. Thế là cô từ bỏ việc kéo hồn nó về, trực tiếp hất tay, “Thôi bỏ đi, chị tự lái xe. Em từ từ đứng đây ngẩn người đi.”

Dung Dung lấy lại tinh thần, bắt lấy cánh tay chị ấy, giọng điệu hơi nghiêm túc, “Chị không được đùa giỡn tình cảm của trợ lý Ngụy.”

“…” Dung Thanh Từ khựng lại vài giây, không ngờ con bé lại biết nói câu này, gật đầu qua loa, “Biết rồi bà quản gia.”

“Những lời em nói có thể hơi tọc mạch.” Dung Dung cắn môi, sụt sịt mũi, nhưng vẫn bất chấp nói ra những câu có thể làm mích lòng Dung Thanh Từ, “Nếu muốn nói lời yêu thì phải nói với người mình thích thật lòng. Nếu chỉ vì muốn quên đi một chuyện hoặc dời sự chú ý, như vậy không công bằng với người kia.”

Dung Thanh Từ hơi choáng váng.

Dung Dung nói tiếp: “Trợ lý Ngụy là một người rất tốt.”

“Dung Dung, để chị nói thẳng với em biết, con người đều là sinh vật rất dễ xúc động, bao gồm tình cảm. Đôi khi em biết rõ chuyện đó không đúng, em làm vậy là sai. Nhưng trong chớp mắt, dù là tức giận, hoặc là phiền não, hoặc là cảm thấy tủi thân, cho dù là sai, em vẫn làm theo bản năng.” Dung Thanh Từ buông tiếng thở dài, nhìn đăm đăm về khung cảnh sân vườn ngoài cổng, “Chị không phải là người có tính cách hoàn mỹ, thậm chí có rất nhiều khuyết điểm. Có rất nhiều chuyện chị ưu tiên suy xét cho bản thân.”

Lá cây ngoài cổng xào xạc, trời đã gần tối. Nắng chiều xuyên qua bóng cây đè lên nhau qua con đường sỏi đá, lọt vào bên trong cổng.

Dung Thanh Từ vỗ vai cô, “Chị vẫn nên tự lái xe về. Em không thuận đường, không làm phiền em.”

Nói xong, cô liền xoay người rời đi.

Bóng dáng của Dung Thanh Từ trên mặt đất xiêu vẹo và mờ nhạt. Cô ưỡn ngực tự giễu, “Mày đúng là đồ cặn bã…”

Dung Dung cũng không biết mình đứng ngây người trước cổng bao lâu.

Cho đến khi giọng nói của Từ Đông Dã đánh thức cô.

Chắc anh ấy vừa mới tan sở, còn vắt áo khoác vest hơi nhăn trên cánh tay. Bây giờ trời nóng hừng hực, Từ Đông Dã luôn cài cúc áo sơ mi cuối cùng lại cởi hai cúc áo trên cùng ra, xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ.

Trong ánh hoàng hôn, Từ Đông Dã luôn nghiêm mặt lại bộc lộ ra vẻ dịu dàng.

Anh cau mày, “Sao đứng ngẩn người ở đây?”

Dung Dung lắc đầu, “Em đang suy nghĩ một chuyện.”

“Vào đi, sắp dọn cơm rồi.”

Quanh năm nhà họ Từ không có ai. Sau khi hai ông bà già về hưu, ngày nào cũng đi một vòng thế giới, chẳng ngó ngàng gì tới ba đứa con trai. Ngày tháng trôi qua, chuyện cơm nước của ba anh em nhà họ Từ đều giải quyết tại nhà họ Dung.

Hằng tháng, hai ông bà già đều trả tiền ăn uống cho ba đứa con trai, thỉnh thoảng khiến Dung Dung nảy sinh ảo giác còn đang đi học.

Tan học về nhà, không có ai ở nhà, thế là bọn họ đi sang nhà hàng xóm tốt bụng ăn chực.

Tiền ăn uống đều nằm trong thẻ, ông cụ hào sảng tỏ ý không quan tâm đến tiền bạc. Ngoài miệng luôn nhắc đến ba đứa nhà họ Từ đến ăn chực, kết quả là vẫn bảo dì giúp việc chuẩn bị chén đũa trên bàn cho bọn họ.

Dung Dung cười, “Em về nhà, không ở lại ăn tối.”

Từ Đông Dã gật đầu hời hợt, nhìn vào bên trong, khẽ hỏi cô: “Chị em có ở đây không?”

“Chị ấy vừa mới đi khỏi.” Dung Dung chỉ vào hướng Dung Thanh Từ rời đi, “Hôm nay chị ấy có hẹn.”

Từ Đông Dã nhướng mày, “Với ai?”

Dù gì anh Cả cũng không quen biết, nói ra chắc không ảnh hưởng gì.

“Trợ lý của anh Thẩm.”

Anh hạ giọng, “Đàn ông?”

“Vâng, đàn ông.”

“Chị ấy có nói cho em biết hẹn ở đâu không?”

Dung Dung cảm thấy Từ Đông Dã quan tâm hơi quá mức, vặn vẹo ngón tay, ngước mắt nhìn anh ấy với vẻ khó hiểu, “Anh Cả, sao anh hỏi nhiều thế?”

Lý do của Từ Đông Dã rất đầy đủ, “Anh thích chị em.”

“…”

Cả hai người đều quá thẳng thắn, khiến cô không biết nên nói gì.

Từ Đông Dã hỏi lại lần nữa: “Hẹn ở đâu?”

“Em cũng không biết, em không có hỏi.” Dung Dung mím môi, nhìn anh ấy giống như con khỉ trong sở thú, vẻ mặt kỳ quái, “Anh có thể gọi điện thoại hỏi thẳng chị ấy.”

Không biết tại sao, bỗng dưng Dung Dung nhìn ra được nét chật vật trên khuôn mặt lạnh lùng của Từ Đông Dã.

Và luống cuống.

Cô vô thức tự nhủ chắc mình nhìn lầm rồi, vẫy tay chào tạm biệt anh ấy, “Em đi trước đây.”

“Hiện tượng lạ, hai anh em lại đứng nói chuyện với nhau.”

Cách đó không xa, Từ Bắc Dã đang đút tay vào túi, đứng phởn phơ cách bọn họ vài mét, giọng cà lơ phất phơ, “Nói chuyện gì vậy? Cho anh nghe với.”

“Anh Cả hỏi em…” Dung Dung đang định nói rõ thì bị đôi mắt sắc lạnh của Từ Đông Dã dọa sợ.

Cô vốn hơi sợ Từ Đông Dã, thế là ngậm miệng lại.

Dung Dung lái xe rời khỏi nhà họ Dung.

Gần về đến nhà, trời cũng đã sẩm tối. Dung Dung gửi tin nhắn cho Thẩm Độ, muốn đi ra ngoài ăn tối trước rồi về nhà.

Thẩm Độ vui vẻ đồng ý, Dung Dung chuyển hướng lái đến công ty của anh.

Chiếc xe thể thao màu bạc phô trương đậu trước cổng tòa nhà. Dung Dung đóng cửa sổ nóc xe phía trên lại, gõ ngón tay vào vô lăng đợi anh.

Một lát sau, Thẩm Độ đã đi xuống.

Các nhân viên đi ngang qua anh đều gật đầu chào hỏi.

Áo sơ mi và quần tây, cà vạt màu xanh ngọc trước ngực, ghim cài áo màu bạc hơi chói mắt.

Đôi chân của người đàn ông rất dài, thản nhiên đi về phía cô. Dung Dung tính toán thử bước chân của anh, nghĩ ngợi nếu Thẩm Độ đi bên cạnh cô với tốc độ bình thường, có lẽ cô phải chạy mới theo kịp.

Dung Dung hôn gió với anh, “Anh yêu, anh đến rồi.”

Bộ dạng giống như thanh niên nhà giàu theo đuổi cô bé, chặn người ta dưới tòa nhà công ty.

Gần đây cách gọi của Dung Dung dành cho anh thật sự ngày càng kỳ quặc.

Thẩm Độ chỉ khẽ lườm cô, sau đó nhanh chóng thích ứng với biệt danh mới này, mở cửa lên xe, giọng to rõ, “Đi đâu?”

Dung Dung tiếp tục buồn nôn với anh, “Đi vào tim anh.”

“…”

Thẩm Độ im lặng vài giây, không tiếp lời.

Dung Dung cho rằng anh đã bị mình trêu ghẹo, đang âm thầm đắc ý, kết quả là người đàn ông bình tĩnh mở miệng, giọng điệu biếng nhác và thong thả, “Em đã ở trong đây rồi.”

Ngại quá.

***

Cô đã đặt một nhà hàng vắng người, không gian yên tĩnh, rất thích hợp hẹn hò.

Dung Dung dẫn thẳng Thẩm Độ vào phòng riêng nhỏ. Thẩm Độ gọi món ăn, Dung Dung đứng dậy định vào nhà vệ sinh chỉnh lại quần áo.

Phải đi vòng qua vài phòng riêng mới có thể đến hành lang dẫn tới nhà vệ sinh. Dung Dung bước đi thong thả. Nhân viên phục vụ đang bưng một đĩa thức ăn lớn đi đối diện cô, khói từ viên đá khô còn phả ra ngoài nắp chụp thủy tinh hình tròn, bước đi rất cẩn thận.

Dung Dung liếc nhìn, kem macaron bảy màu rất ngọt, nhưng hình dạng rất bắt mắt.

Cô nhường đường cho nhân viên phục vụ, người đó nói cảm ơn cô.

Sau đó, cô ấy đẩy cửa một phòng riêng ra.

Bên trong vang lên một giọng nói nũng nịu, “Woa, món kem mà tôi mong đợi nhất tới rồi!”

Dung Dung cảm thấy giọng nói chảy nước đó quen thuộc khó hiểu.

Nhân lúc nhân viên phục vụ chưa đóng cửa lại, với thị lực năm độ và đeo kính áp tròng có màu, cô chỉ cần liếc một cái là thấy được người phụ nữ nũng nịu bên trong là ai.

Á đù, là Dung Thanh Từ.

Người phụ nữ này chưa từng thích ăn kem. Hồi còn nhỏ cô thích ăn kem, mỗi lần đi học về đều mua kem. Từ Bắc Dã cũng thích ăn, hai anh em đứng trước cửa hàng tạp hóa ăn rất vui.

Dung Thanh Từ đứng chống nạnh phá hỏng bầu không khí, nói ăn kem sẽ béo phì, còn sẽ bị sâu răng.

Kết quả là mười mấy năm trôi qua, do gen di truyền vượt trội, Dung Dung và Từ Bắc Dã chẳng những không béo phì, ngược lại thân hình hoàn hảo, răng vừa chắc khỏe vừa trắng sáng, có thể đi quay luôn quảng cáo Colgate.

Dung Thanh Từ vẫn không thích ăn kem.

Giọng của Ngụy Sâm khá thoải mái, “Tôi còn tưởng sếp Dung nhỏ không thích ăn cơ đấy.”

“Ai nói, tôi thích ăn kem nhất. Trợ lý Ngụy, cậu thật chu đáo.” Dung Thanh Từ cười hờn dỗi, giống như đang làm nũng.

Dung Dung vốn cho rằng Dung Thanh Từ không thích Ngụy Sâm.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ cô nghĩ sai rồi.

Cửa bị đóng lại, nhân viên phục vụ đang nhìn cô rình trộm bằng ánh mắt đầy cảnh giác.

Dung Dung ngượng ngùng sờ mũi, rời đi trong luyến tiếc.

Suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy không làm chút chuyện gì đó sẽ cảm thấy ngứa ngáy, ngột ngạt, khó chịu.

Cô cười thầm, quyết định làm chút chuyện xấu, gửi vị trí của mình cho Từ Đông Dã.

【Phòng riêng quả việt quất, em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.】

Cô tưởng tượng cho dù bây giờ rơi vào mối tình tay ba phức tạp, một người chính trực như Từ Đông Dã chắc sẽ không thâm độc đến mức giết người thật đâu.

【Cảm ơn.】

“…” Thì ra đàn ông đều rất hẹp hòi ở phương diện này.

Dung Dung cảm thấy dường như mối quan hệ giữa cô và Từ Đông Dã tốt hơn là nhờ Dung Thanh Từ kéo lại gần, bạo dạn gửi đi một câu: 【Không có quà cảm ơn gì sao?】

Bên kia im lặng vài giây, chắc không ngờ cô lại được voi đòi tiên.

【Mua túi cho em.】

Nghĩ đến anh Cả vô cảm nói với cô một câu lãng mạn “Anh mua túi cho em”, cô cảm thấy không thể nhận nổi.

Dung Dung rùng mình, nhanh chóng quay về phòng riêng.

Tiếp đó, cô ăn uống rất qua loa, ánh mắt lúc nào cũng mông lung, thậm chí lúc xiên miếng khoai tây còn bất ngờ bị tuột tay.

Cô lúng túng nhìn miếng khoai tây tử trận dưới đất.

Thẩm Độ bỏ dao nĩa xuống, vẻ mặt bình tĩnh, “Đang nghĩ gì vậy?”

Dung Dung chột dạ cúi đầu, bỏ thức ăn vào đầy miệng, định lẩn tránh cho qua chuyện.

Thẩm Độ hơi cau mày, rõ ràng sắc mặt đã u ám.

Sau khi ăn xong, Dung Dung cũng không muốn đi về, bịa một lý do không thể sứt sẹo hơn để dính chặt vào ghế, đó là ngồi hóng gió máy lạnh một lát.

Cô không nhìn Thẩm Độ, đôi mắt lúc nào cũng liếc ra ngoài.

Hôm nay Dung Dung chưng diện rất xinh, chống cằm thẫn thờ, gò má bị ép phồng lên, nhìn từ góc mặt giống như đang mong đợi gì đó.

Lúc thì hàng mi run run, lúc thì hé miệng, trề môi lầm bầm, không biết đang nói cái gì.

Dường như chú ong mật trên đồng hồ đeo tay Olivia Burton* cũng đang cười với Thẩm Độ.

*Đồng hồ Olivia Burton: xem hình minh họa



Anh xuống máy bay liền chạy đến bên cạnh cô, để mặc cô khóc trên vai mình thật lâu, sau đó tìm PR mua fan ảo spam bài ém tin tức giúp cô.

Vì mấy ngày nay cô đều ở nhà ông cụ, Thẩm Độ không tiện gặp mặt cô. Lúc nào cũng chạy tới nhà người ta thì không được lịch sự cho lắm.

Khó khăn lắm mới được cô bé gật đầu đồng ý, tối nay có thể qua đêm với nhau.

Kết quả thì sao?

Tuy Thẩm Độ là tảng núi băng, buồn vui không bộc lộ ra mặt cũng chịu không nổi.

Cả buổi tối bị cho “ăn bơ”, ai mà chịu nổi.

Anh trực tiếp duỗi tay kéo cô bé vào lòng, để cô ngồi trên chân mình.

Dung Dung không kịp phản ứng, mở to đôi mắt hạnh nhân, ngây ngốc nhìn anh. Cô bị người đàn ông nâng cằm lên hôn thật mạnh.

Cô hơi mắc cỡ, định nhắm mắt lại.

Điện thoại reo lên.

Dung Dung nhanh chóng đẩy Thẩm Độ ra, quýnh quáng cầm điện thoại lên. Từ Đông Dã gửi tới ba chữ cho cô.

【Anh đến rồi.】

Dung Dung không kìm nổi tính nhiều chuyện, bật cười với điện thoại.

Thẩm Độ vẫn còn giữ nguyên tư thế ôm cô. Bây giờ người trong lòng đã không còn, tư thế của anh hơi buồn cười.

Anh thả tay xuống, nén giận cảnh cáo cô: “Bỏ điện thoại xuống.”

【Bây giờ em đi ra đón anh.】

Dung Dung lùi về sau vài bước, ngại ngùng nói: “Em đang lăn xả vì hạnh phúc của người khác, anh đừng giận.”

Thẩm Độ gật đầu rồi nhếch mép, ánh mắt hơi u ám, hỏi ngược lại cô: “Vậy chúng ta thì sao?”

Lời chất vấn của oán phụ khiến Dung Dung câm nín.

Quả thật cô không phải là người, làm người ta tức lộn ruột mà lại hôn hời hợt bạn trai một cái.

Vài phút sau, Dung Dung đi ra đón Từ Đông Dã.

Thẩm Độ đứng bên cạnh.

Từ Đông Dã từng xã giao với Thẩm Độ, nhưng không quen thân. Anh chỉ gật đầu nhẹ, lên tiếng chào hỏi qua loa: “Tổng giám đốc Thẩm.”

Cặp mắt sắc lạnh của Thẩm Độ bay xẹt xẹt xẹt tới.

Hai người đàn ông vốn dĩ không phải là kiểu người dễ gần. Tâm trạng của Thẩm Độ không tốt, Từ Đông Dã vô cảm bẩm sinh.

Bầu không khí bỗng trở lên lạnh lẽo.

Từ Đông Dã không khỏi tự hỏi có phải trước đây khi duyệt tài liệu giúp thị trưởng, lúc viết bình luận có vô tình làm mích lòng Thẩm Độ không.

Lời của tác giả:

Olivia Burton: Thương hiệu không mấy phổ biến. Đồng hồ của hãng này rất xinh, mị đã mua kiểu dáng chú ong mật đó.
Bình Luận (0)
Comment