Chương 127: Dạy dễ hiểu hơn
Bởi vì đứa bé thông minh hơn Hứa Thu nghĩ, chắc chắn không thể dựa theo tiết trên mạng ngôi sao theo độ tuổi.
Mức độ học tập của mỗi người đều khác nhau, đến lúc đó Hứa Thu còn chuẩn bị chia đám trẻ làm hai lớp học.
Một lớp tiến độ nhanh hơn, một lớp tiến độ chậm một chút.
Có mấy con thú con, đã mười mấy tuổi.
Giống như Hoa Lan dựa vào chút ánh mặt trời là có thể sống, tuổi thọ của nó dài, chậm rãi học cũng được, nhưng những đứa nhỏ khác thì khác, chúng nó luôn có ngày phải ra ngoài.
Hứa Thu hi vọng chúng nó có thể học được nhiều một chút, sẽ không vì không có văn hóa mà bị người ta kỳ thị.
Đến lúc đó có khả năng cần Kim Tinh Tinh phụ trách một lớp, cô còn phải phụ trách toàn bộ.
Hứa Thu khen cô ta: “Cô đừng xem nhẹ mình, cô Kim dạy rất nghiêm túc, cũng có trình độ. Mà hiện giờ chúng nó học giáo trình nhà trẻ, đề bài khá đơn giản.”
Kiểm tra lần đầu mà thôi, Hứa Thu quyết định ra đề dễ dàng một chút.
Đề bài nằm trong phạm vi cô từng nói tới.
Học kỳ đầu tiên của lớp mẫu giáo, học đều là cơ sở đơn giản nhất, cho dù là người học kém như Kim Tinh Tinh, cũng có thể nhanh chóng làm được.
Hứa Thu đã cho Kim Tinh Tinh dạy các môn cô ta am hiểu, bởi vì dạy cho con gái, Kim Tinh Tinh lên lớp đều rất dụng tâm.
Lần đầu tiên cô ta giảng bài phạm vào khuyết điểm giảng quá cao thâm, nội dung có chiều sâu nhưng quá mức buồn tể, khô cằn, đám trẻ nghe đại não có chút mơ hồ, ngủ gà ngủ gật.
Sau khi dạy tiết đầu tiên Hứa Thu mở miệng chỉ điểm một chút, khi dạy lần thứ hai, Kim Tinh Tinh đã dạy dễ hiểu hơn.
Vì càng tiện dung nhập vào trong nhà trẻ, càng tự nhiên giảng bài, mấy ngày nay Kim Tinh Tinh vẫn luôn biến thành hình thái hồ ly to ở chung với đám trẻ.
Trước lạ sau quen, mới đầu cô ta còn có chút khẩn trương lúc này đã không còn rụt rè nữa.
Hứa Thu ở cuối phòng học quan sát, giọng nói của Kim Tinh Tinh dịu dàng êm tai, còn rất thích lấy mình làm ví dụ nói những chuyện xưa khiến đám trẻ phát ra tiếng “woa”, cho dù là người lớn như cô cũng cảm thấy rất thú vị.
“Tôi không giỏi như hiệu trưởng nói đâu.”
Làm minh tinh Kim Tinh Tinh từng nhận được rất nhiều chửi bới vô duyên vô cớ, cũng có vô số fan cuồng ca ngợi cuồng nhiệt.
Ở trong lĩnh vực của cô ta, dựa vào dung mạo xuất chúng và kỹ thuật diễn tốt, Kim Tinh Tinh cũng chiếm được không ít tán dương.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta được khẳng định về mặt dạy học thành người, cô ta có chút thẹn thùng theo bản năng.
May mà mặt Kim Tinh Tinh đều bị lông hồ ly nồng đậm bao trùm, bộ lông còn là màu đỏ rực, dưới trạng thái hình thú Hứa Thu không nhìn ra được rốt cuộc cô ta có đỏ mặt hay không.
Hứa Thu đặt một chồng bài thi vào trong tay Kim Tinh Tinh:
“Thật ra phạm vi đề bài của bài thi tôi đã vòng ra, vậy cô xem trước một lát, có gì cần bổ sung thêm, hay là độ khó như thế có phù hợp hay không.”
Kim Tinh Tinh ngồi đối diện Hứa Thu, cô ta nhìn lướt qua, phần đầu tiên còn là viết tay:
“Hiệu trưởng đã làm rất tốt.”
Cô ta cảm thấy có lẽ mình không giúp đỡ được gì.
“Nhìn một lát trước rồi nói, đây cũng là lần đầu tiên tôi làm loại chuyện này.”
Hứa Thu hỏi cô ta: “Hay là nói cô cảm thấy cô không phải là một phần của nhà trẻ, sau này chuyện này đều không cần cô làm?”
Đám trẻ khác với người lớn, đám trẻ chuyện gì cũng không hiểu, cần người lớn dạy từng bước, Hứa Thu có thể tiếp nhận cô đẩy một bước, đám trẻ đi một bước.
Nhưng Kim Tinh Tinh là người lớn, cũng phải học được tự mình động não, đề xuất ý kiến gì đó.
Dù sao Hứa Thu chỉ có một mình, tất vẫn có sơ suất gì đó, huống chi cô chỉ là người bình thường có vẻ cẩn thận một chút.
“Tôi không nghĩ như thế!”
Hồ ly to nhanh chóng kịp phản ứng, không nói lời biện giải gì nữa, cúi đầu nghiêm túc nhìn bản nháp bài thi do Hứa Thu viết…
Hứa Thu uống một ngụm trà hoa nhài, đánh giá đại minh tinh ngày xưa.
Trước đây Kim Tinh Tinh vì hình tượng, ở bên ngoài nhất định là vinh quang chói lọi.
Cho dù bộ da lông xinh đẹp của Hồ Tộc, nhưng cho đến bây giờ cô ta đều không biến thành hình thái hoàn toàn, tối đa là biến ra lỗ tai hồ ly và đuôi hồ ly chụp ảnh, mặc đồng phục gợi cảm hoặc thanh thuần tặng cho fan.