Chương 132: Ở tạm
Nhiệm vụ phụ mãi mà không nhúc nhích cuối cùng cũng hoàn thành vào lúc này.
[Nhiệm vụ phụ: Đạt thành một lần giao dịch đơn giản với tinh cầu khác, số tiền giao dịch đạt tới 100.000 tinh tệ, mở ra chức năng trạm mậu dịch, nhiệm vụ khen thưởng 10.000 đồng vàng, khen thưởng tờ đơn tuyên truyền mỗi tờ (màu trắng, màu xanh lục, màu lam, màu tím, màu cam).]
[Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, hãy phát triển nền kinh tế mạnh mẽ vì sự phát triển của hành tinh hoang! Điều kiện để mở ra cao ốc mậu dịch, đạt thành giao dịch với tinh cầu khác, số giao dịch cần đạt tới 1.000.000 tinh tệ.]
Hứa Thu hỏi 008: “Số tiền giao dịch của nhiệm vụ này được tính như thế nào?”
[Anh ta bán đi vật tư của hành tinh hoang, còn mua sắm tài nguyên của tinh cầu khác.]
Có tới có lui mới gọi là liên hệ mậu dịch, đơn phương thanh toán không được tính vào, muốn dựa vào định giá cao để chốt đơn rõ ràng không phù hợp với thị trường, cũng sẽ bị hệ thống tính là đơn đặt hàng không có hiệu quả.
“Hai người các anh cứ ở tạm nơi này trước đã.”
Tìm hiểu mục đích của đối phương một lát, Hứa Thu bảo hai người đợi ở đình hóng gió, trời đất bao la, phải đợi đến khi đám trẻ thi xong lại nói.
Ngồi ở đình liếc mắt một cái là có thể thấy được ký túc xá mới của Hứa Thu.
Chỗ cổng lớn của ký túc xá treo thẻ bài do đám trẻ khắc lên, ghi sáu chữ rất đơn giản: [Ký túc xá của nhà trẻ].
So với một tháng trước, nơi này đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, bên ngoài còn có một tòa nhà cao hai tầng.
Cho dù là Quỳnh hay Đường Nạp Đức đều nhận định một chuyện:
Thiếu nữ tóc đen thần bí này, có thủ đoạn không giống người thường.
Trong khoảng thời gian lúc trước hai người ăn đủ đau khổ, cho dù hiện giờ đám trẻ đang tập trung tinh thần thi, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao cho dù không có đám trẻ, lần này còn có đám người máy tính công kích rất cao ở bên cạnh Hứa Thu nhìn chằm chằm bọn họ.
Ở địa bàn của người ta thì phải có giác ngộ ăn nhờ ở đậu, cho dù nóng vội thế nào bọn họ vẫn phải kiềm chế xuống, Hứa Thu chuẩn bị nước trà uống một chén lại một chén.
Bọn họ đợi một lát, cuối cùng cũng đợi được tiếng chuông vang lên, cuối cùng đám trẻ cũng kết thúc thi hai ngày.
Châu Nương kéo tay Do Vũ: “Do Vũ Do Vũ, đề vừa rồi cậu chọn đáp án là A hay B?”
“Tớ chọn B, trùng đế giày.”
“Tớ cũng chọn B, quá tốt rồi, tớ và cậu giống nhau.”
Vẻ mặt Nguyên Cửu kinh hãi: “Cái gì? Chẳng lẽ không phải chọn C sao?”
“Hiệu trưởng từng giảng đề này rồi, vừa nghe là biết cậu không nghiêm túc nghe giảng.”
“Cậu viết văn viết đề gì thế?”
Mộc Chức nói chuyện với Lị Lị: “Tớ viết một bài thơ.”
“Tớ viết chính là văn nghị luận, tớ cảm thấy viết rất tốt, blah blah trước, lại blah blah…”
“Bạch Táp Bạch Táp, cậu học toán tốt nhất, chúng ta so đáp án đề toán đi.”
Hoa Lan ỷ vào giao tình mình và Bạch Táp là hàng xóm, dây mây nhỏ liều mạng uốn éo trên mặt đất, nhanh chóng đuổi theo hỏi đáp án.
Thường ngày Bạch Táp tương đối lạnh lùng lúc này sẽ trả lời, đọc ra một chuỗi chữ cái và con số:
“AABCD, BCCDA, XXX…”
Đôi mắt Hoa Lan đều híp thành con muỗi: “Chậm một chút chậm một chút, cậu đọc quá nhanh tớ không nhớ kịp.”
Thời gian nghỉ ngơi giữa các môn quá ngắn, Hứa Thu cũng từng nói trước khi kỳ thi kết thúc không thể so đáp án với nhau, để tránh ảnh hưởng tới tâm trạng của những bạn khác.
Cho nên bọn họ vẫn luôn nghẹn tới bây giờ, đợi đến khi tất cả các môn đều kết thúc, mấy đứa bé bắt đầu thì thầm, ríu ra ríu rít thảo luận.
Đợi bọn họ đều đi ra, Hứa Thu mới cười tủm tỉm nói: “Mọi người nhìn xem, là ai tới này?”
“Hai tên ngu ngốc đến, ngu ngốc tay chân phát triển.”
Nguyên Cửu vỗ cánh, phát ra tiếng cười nhạo rất to.
Gương mặt hai người đàn ông rất thối, nhưng mà không dám cãi nhau với con vẹt này, chủ yếu là bọn họ không thể cãi thắng, sẽ càng nghĩ càng giận khiến mình tức chết.
“Nguyên Cửu, trừ 1 điểm hành vi, hôm nay không có bông hoa nhỏ màu đỏ.”
Có thể lý giải thiên tính của Nguyên Cửu, nhưng chuyện này nói lên lễ nghi của Nguyên Cửu đều học uổng phí.
Đối mặt với hai tên bị mất can đảm không phải quan trọng này, chỉ sợ mắng chửi người đã thành thói quen, rời khỏi hành tinh hoang chân Nguyên Cửu đá trúng tấm ván sắt, sẽ đá mình gãy xương.