Chương 137: Lột da
Nó vặn vẹo cơ thể, đôi mắt vốn xanh rõ hiện ra màu lam vẩn đục.
Có thể là vì quá ồn ào, biểu hiện của Thanh Sa thật sự đau đớn.
“Mọi người yên tĩnh lại đi.”
Hứa Thu thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Thanh Sa đang lột da.”
Khi loài rắn lột da sẽ không ăn bất cứ thứ gì, lựa chọn tìm một chỗ yên tĩnh còn an toàn để lột da.
Bởi vì lúc này chúng nó không thể bỏ dở hành động lột da, nếu để lộ ở tầm mắt của kẻ địch, bọn họ có khả năng sẽ mất đi tính mạng của mình.
Đám trẻ lùi lại một khoảng cách nhất định, nhưng trạng thái của Thanh Sa không vì vậy mà chuyển biến tốt hơn.
Cả đời rắn phải lột da rất nhiều lần, đây là chuyện cần trải qua trong quá trình bọn họ trưởng thành.
Giống như sâu lông phá kén thành bướm, cho dù trong quá trình này bọn họ đau đớn cỡ nào, những người khác đều không thể can thiệp giữa chừng, nếu không không phải giúp đỡ mà là hại bọn họ.
Đôi mắt của Hứa Thu cũng không dám chớp một cái, toàn bộ lực chú ý tập trung vào trên thân rắn.
Thanh Sa cố gắng cọ xát da rắn, đầu căng thành dạng xòe ô, cậu bé thoạt nhìn vô cùng đau đớn, cũng rất nỗ lực chậm rãi rút da cũ của mình.
Từ mặt trời xuống núi, đến ngôi sao phủ kín bầu trời.
Có lẽ khoảng mấy tiếng sau, con rắn xanh nhỏ mới vùng vẫy ra khỏi lớp da cũ.
Nó vươn đầu ra, con rắn nhỏ như ngọc bích óng ánh trong suốt, lấp lánh tỏa sáng ở dưới ánh trăng.
Da cũ lột ra để lại trên thân trúc, nó rất đầy đủ, cử động một cái giống y như song sinh của con rắn nhỏ.
Nhưng mà nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện Tiểu Thanh Sa khác với da cũ, đường vân trên người cậu bé càng chỉnh tề, hơn nữa kích cỡ dường như dài hơn một chút, béo hơn một chút.
Ngay lúc này, Thanh Sa mới chú ý tới sự tồn tại của Hứa Thu.
Giọng nói của nó rất vui: “Hiệu trưởng!”
Cái đuôi của con rắn xanh nhỏ dùng lực vung trên thân trúc, cả cây trúc đều lảo đảo, da rắn vốn nhẹ nhàng quấn phía trên rơi xuống.
Thanh Sa kéo lớp da cũ của mình, sau đó dùng cái đuôi linh hoạt nâng nó lên, giơ tới trước mặt Hứa Thu: “Cái này cho cô!”
Nó muốn tặng cho Hứa Thu, cuối cùng nó cũng có quà tặng cho cô!
Hứa Thu di chuyển chân mình, đứng ở đó quan sát Thanh Sa lột da, chân cô đều đứng tê rần:
“Cảm ơn em!”
Món quà như vậy có khả năng không đáng giá, nhưng mà có ý nghĩa rất lớn.
Cô vô cùng trịnh trọng dùng đôi tay nhận lấy quà của Thanh Sa: “Cô sẽ bảo quản nó thật tốt.”
Bụng Thanh Sa sôi lên, sau khi trải qua lột da đầy gian nan, cậu bé cảm thấy rất đói.
“Trở về ăn chút gì đó đi, lần sau không thể ăn thì đừng miễn cưỡng mình ăn.” Cô đang nói tình huống giữa trưa.
Thanh Sa gật đầu, trên đường trở về cậu bé đột nhiên chú ý tới một chuyện: Trời tối!
Khi cậu bé chưa lột da, không trung còn rất sáng ngời.
Ban đêm tiến đến, có ý nghĩa mọi người sắp đến ký túc xá nghỉ ngơi.
Mà hôm nay, là ngày kết thúc kỳ thi!
“Làm sao bây giờ, có phải hôm nay em thi không tốt, có phải là em không thể vào ký túc xá mới hay không?”
Thường ngày Thanh Sa vẫn luôn cố gắng học tập, nhưng chuyện lột da không chịu khống chế của cậu bé.
Trong đôi mắt của con rắn nhỏ nhanh chóng chứa đầy nước mắt.
“Không có, em chắc chắn sẽ thi qua.”
Hứa Thu nói: “Thi tháng lần này điểm bài thi chiếm 40%, điểm thường ngày là 60%. Điểm thường ngày của Thanh Sa là 100 điểm!”
Cho dù Thanh Sa thi được 0 điểm, cậu bé vẫn đủ tư cách.
Thanh Sa nín khóc mà cười, cậu bé biết hiệu trưởng tốt nhất mà.
Nghe đến ods có người vui có người sầu.
“Vậy em thì sao, em thì sao ạ!”
Nguyên Cửu sốt ruột.
Hứa Thu nói: “90 điểm.”
Cô không nói chính là: Điểm thường ngày thấp nhất là 90 điểm.
…
Tuy đảm bảo đám trẻ có thể chuyển sang ký túc xá mới, Hứa Thu vẫn nhanh chóng chấm bài thi cho đám trẻ.
Năm môn cộng lại có tổng cộng 50 bài thi, cô và Kim Tinh Tinh mỗi người một nửa, chưa đến hai mươi phút đã chấm xong.
Con rắn nhỏ vì lột da trạng thái cơ thể không tốt, có mấy môn khó lắm mới đạt chuẩn.
Cậu bé vốn là học sinh xuất sắc, nghe thấy thành tích như vậy chắc chắn không vui nổi.
Suy nghĩ tới điểm này, Hứa Thu dứt khoát không đọc thành tích.