Chương 146: Đáng sợ, quá đáng sợ, thật sự là quá đáng sợ!
Cho nên khi tố cáo, Do Vũ đặc biệt bỏ mình qua một bên với đám trẻ ngớ ngẩn kia.
Cậu bé chỉ buổi tối mỗi ngày bơi nhiều mấy vòng ở trong hồ nước, nhưng mà làm cũng không quá mức như thế.
Vốn chỉ bơi lội mấy vòng, sẽ không giống đám trẻ kia mọc ra cơ bắp hình thù kỳ lạ.
Biểu cảm của Hứa Thu trầm trọng: “Ừm, cô biết rồi.”
Cô nhìn Do Vũ, nửa người trên của Do Vũ là thiếu niên tinh tế, nếu dựa theo mức độ rèn luyện cường độ cao như vậy, đợi khi cậu bé thành niên có lẽ sẽ biến thành một ngân ngư vạm vỡ mạnh mẽ.
Giống tình tiết manga anime cỡ nào, thiếu niên nhỏ yếu ngày xưa bởi vì trông giống cô bé đáng yêu, luôn bị đám lưu manh trong nhà trẻ bắt nạt, thậm chí vì tự kỷ thôi học, kết quả nam nữ chính tới cửa đưa bài thi tìm được, lại biến thành một tráng hán siêu cơ bắp.
Đáng sợ, quá đáng sợ, thật sự là quá đáng sợ!
Nhà trẻ bọn họ là nhà trẻ đệ nhất vũ trụ, không phải môi trường nuôi cấy tráng hán đệ nhất vũ trụ.
Hứa Thu không thể tưởng tượng được đám trẻ đáng yêu biến thành dáng vẻ tráng hán.
Nhưng nếu bọn họ có gương mặt lông xù đáng yêu, những chỗ khác là cơ bắp đáng sợ mà nói, vậy càng thêm ma quỷ!
Không muốn nhìn thấy mèo cơ bắp, hồ ly cơ bắp, vẹt cơ bắp chút nào, càng không muốn nhìn thấy nhân ngư tráng hán ra khỏi nước, vỏ trai lộng lẫy xa hoa mở ra, chui ra một con yêu tinh tráng hán.
Giống như Mộc Chức, Hoa Lan thì đỡ.
Hoa Lan cho dù mọc cơ bắp, chỉ cần đều thì chính là dây đằng thô một chút.
Có đẹp hay không thực ra đều không phải trọng điểm, Hứa Thu hít sâu một hơi, sửa lại giáo án mình đã chuẩn bị, cô phải dạy đám trẻ học một tiết tâm sinh lý.
Nhưng mà trước tiết sinh lý này, Hứa Thu sắp xếp một tiết mỹ thuật.
Hiện giờ tiết mỹ thuật đều do Kim Tinh Tinh dạy, nhưng khi Kim Tinh Tinh đi dạy, Hứa Thu đi vào phòng học.
“Tiết mỹ thuật ngày hôm nay, để tôi dạy.”
Trong nhà trẻ chỉ có hai giáo viên, Hứa Thu càng được đám trẻ kính yêu hơn.
Hơn nữa trước khi Kim Tinh Tinh tới đây, là Hứa Thu dạy đám trẻ tiết mỹ thuật, hiện giờ đổi thành cô dạy, đám trẻ không có bất cứ ý kiến gì.
“Đề bài vẽ ngày hôm nay, mình trong tương lai, mọi người dùng bút vẽ trong tay vẽ lên giấy dáng vẻ của bản thân sau khi lớn lên.”
Đám trẻ suy nghĩ một lát, rất nhanh lập tức vùi đầu vào trong vẽ tranh, trong phòng học truyền ra tiếng bút vẽ cọ soàn soạt trên trang giấy.
Trong cảm nhận của mỗi đứa bé đều có giấc mơ biến thành người lớn cao lớn uy vũ.
Dưới ngòi bút của Nguyên Cửu nó là một con chim to uy phong lẫm liệt, đôi mắt sắc bén, lông chim giống như khôi giáp xinh đẹp, thoạt nhìn tràn ngập khí phách.
Nguyên hình của nó là một con vẹt vô cùng đáng yêu, trên giấy vẽ lại vẽ ra mãnh thú như diều hâu.
Chẳng lẽ đây là nguyên Nguyên Cửu rèn luyện cơ bắp, nhưng mà cho dù rèn luyện thế nào cậu bé cũng không thể bành trướng thành diều hâu.
Đám trẻ khác đều vẽ rất tốt, nhưng khiến Hứa Thu thở phào nhẹ nhõm một hơi chính là trong tưởng tượng của đám trẻ, hình thể của mình đều tương đối bình thường, không có dư thừa cơ bắp.
“Mọi người vẽ rất tốt.”
Hứa Thu phê chữa xong, lại trả bức tranh cho mỗi người.
Cô dạy tiết mỹ thuật xong thì bắt đầu chuyển sang tiết sinh học.
Giảng tiết sinh học là phát dục xương của nhân loại.
Ở thế giới này, đám trẻ chủng tộc khác nhau vẫn có thể được gọi là nhân loại, bởi vì trên người bọn họ đều chảy gen nhân loại.
Mỗi một đứa bé đều là hỗn huyết, hỗn huyết gen chủng tộc khác biệt và nhân loại.
Hứa Thu dựa theo những lịch sử đứt gãy tìm ra quỹ đạo phát triển của nhân loại hiện giờ.
Lúc trước dân cư bùng nổ mạnh, lam tinh bắt đầu tinh lọc bản thân, nhân loại rời khỏi lam tinh, tìm kiếm nơi ở mới trong ngân hà đầy trời.
Vũ trụ là nơi vô cùng huyền diệu, nhân loại di chuyển hành trình dài lâu, gặp một tinh cầu văn minh khác.
Bọn họ trải qua chinh chiến, liên hôn, trọng tổ gen, chậm rãi phát triển trở thành liên minh các vì sao hiện giờ.
Vũ trụ này có rất nhiều hành tinh, nhưng không phải tất cả hành tinh đều có sinh mệnh.
Khi Hứa Thu dạy tiết sinh học, cũng dạy tiết lịch sử cho đám trẻ.
Tiết sinh học lần này khiến đám trẻ kinh hãi hơn xưa!
Bọn họ thường phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán.