Chương 148: Đồng phục
Đào khoai lang đỏ là việc tốn sức, hơn nữa lại là vận động toàn thân, luôn có thể tiêu hao thể lực của đám trẻ.
“Hôm nay mọi người nghỉ ngơi sớm, ngày mai phải dậy sớm.”
Tuy nhà trẻ có lồng cách ly, giống như thủy tinh có thể che mưa chắn gió, nhưng mà thời tiết chói chang vẫn rất độc, chắc chắn phải lựa chọn đào vào lúc sáng sớm.
“Vâng ạ!”
Đám trẻ cùng mở miệng đáp, vào ban đêm lăn qua lộn lại, cố gắng khiến mình đi vào giấc ngủ sớm một chút, sợ ngày hôm sau tinh thần không tốt, thua đám trẻ khác.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Thu gian nan bò dậy.
Sáng hôm nay cô không làm món ăn gì quá rườm rà, chỉ hấp bánh bao cuộn màn thầu cho đám trẻ, không có canh thì nước, ăn cũng tương đối no.
Món này rất đơn giản, có thể dùng máy làm, đều là trợ thủ nhỏ người máy làm.
Từ cán bột, xoa bóp, đến niết hình dạng, đám trợ thủ nhỏ phân công hợp tác, dây chuyền sản xuất chuyên nghiệp.
Mỗi một cái đều chỉnh tề giống nhau y đúc, vị trí cắt đều không chệch chút nào.
Hiện giờ công việc trong phòng bếp ngoại trừ đồ ăn cần nồi lật xào ra, phần lớn công việc đều giao cho trợ thủ nhỏ người máy.
Đương nhiên đám trợ thủ nhỏ này cũng cần phải bảo dưỡng, Hứa Thu vốn là sinh viên khoa văn, cố gắng gặm rất nhiều tri thức lý luận, đã thoát khỏi sự trợ giúp của hệ thống, muốn chế tạo một người máy thì không làm được, nhưng đổi ít linh kiện nhỏ cho chúng nó, sửa bệnh vặt cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Hứa Thu rửa mặt xong, không đợi cô đi thổi còi, đám trẻ đã mặc xong quần áo đi xuống.
Vào nửa tháng trước, Hứa Thu đã làm đồng phục cho đám trẻ, bởi vì chiều cao và cỡ của mỗi đứa bé không giống nhau, đồng phục sẽ tự tay cắt may riêng.
Dù sao vải dệt dùng cho đứa bé to, đều đủ làm nhiều bộ cho đứa bé nhỏ, giống như Mộc Chức, Nguyên Cửu, vải cần dùng rất ít.
Trang phục của nhà trẻ là dùng vải dệt cùng loại, Hứa Thu tham khảo đồng phục nhà trẻ tư lập trường cháu ngoại mình học trong trí nhớ thiết kế, đồng phục dùng hai màu lam và trắng.
Chủ yếu đều là màu trắng, nửa người trên là áo sơmi ngắn tay màu trắng, nửa người dưới là quần đùi cho tiện hoạt động, quần đùi là kẻ ô vuông trắng lam.
Màu lam có đậm có nhạt, nhìn qua trông vô cùng thoải mái.
Chỉ có hai bé gái là mặc váy, nói chính xác là mặc váy quần, bên ngoài là váy bên trong là quần trắng hơi mỏng, chân đá loạn lên cũng không sợ bị lộ.
Hoa Lan có nụ hoa trên đỉnh đầu không có giới tính, nhưng nó cảm thấy mình cũng là con gái, giống y như Lị Lị Mộc Chức, mặc đều là váy, là một tầng hơi mỏng, không thiết kế quần bên trong, dù sao dây đằng của nó căn bản không dùng chân.
Váy và quần đều dùng dây thun, như vậy mới có thể mặc thật chặt trên người đám trẻ.
Me hồ ly lén lút làm ít vật nhỏ thủ công cho Lị Lị, nhưng mà đồng phục của đám trẻ đều do Hứa Thu làm.
Cô Kim Tinh Tinh cũng muốn bỏ chút lực, Hứa Thu để cô ta giúp đỡ, thêu tên của đám trẻ lên quần áo, không được đẹp lắm, còn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nhìn qua có chút đáng yêu.
Còn có quần áo khác, là cùng kiểu dáng với đồng phục của nhà trẻ, nhưng mà dùng hai màu là màu đỏ và màu trắng.
Trên áo đồng phục Hứa Thu còn làm huy hiệu nhỏ đại biểu cho nhà trẻ, hình dạng của huy hiệu là dùng con thỏ.
Chủ yếu là khác chủng tộc của đám trẻ, cho dù là con nào đều không quá thích hợp.
Nhà trẻ nói là mọi người, nhưng cũng là do Hứa Thu một tay tạo nên, cho nên cô dùng con giáp của mình, con thỏ.
Dù sao mấy ngàn năm trước thỏ rất phổ biến, cũng coi như là làm kỷ niệm cho nhân sinh của mỗi người.
Đám trẻ mặc đồng phục có huy hiệu con thỏ vô cùng kiêu ngạo hôm nay dậy sớm hơn Hứa Thu, còn đứng ở đại sảnh tầng một thúc giục cô:
“Chúng em đã chuẩn bị xong rồi hiệu trưởng!”
Đám trẻ mặc quần áo xong vô cùng đáng yêu, đặc biệt là mèo con, đồng phục khiến cậu bé lạnh lùng kiêu ngạo, khiến cậu bé đứng một chỗ với đám trẻ khác không hợp đàn lắm.
Hứa Thu bình tĩnh dùng khăn lông lau xong mặt:
“Nguyên Cửu, trên mặt còn chưa lau khô bọt kem đánh răng, rửa sạch sẽ rồi ra ngoài. Còn nữa không thể ăn kem đánh răng, đừng nuốt vào.”
Cảm động đất trời, nhờ phúc của hai nhân viên hậu cần, Hứa Thu nhờ bọn họ mua sỉ không ít vật dụng hàng ngày.