Chương 192: Tìm ra hết đồ trên người bọn họ
Đột nhiên nhiều người bệnh như vậy, lúc này phòng khám ngầm có tác dụng.
Đối với đám trẻ mà nói, bọn họ không vui khi đặt đống người xa lạ ở địa bàn thuộc về mình, cho dù cho dù là trong phòng học của bọn họ chỗ vui chơi hay là ký túc xá, đều không phải nơi thích hợp đặt đám người này.
Hứa Thu đám trẻ thu dọn ra một kho hàng tạm thời chất đống một ít đồ linh tinh, nhốt 40 con hamster, thậm chí con thỏ to cùng với người máy nhỏ vào.
Binh chia làm hai đường, Hứa Thu và đám trẻ cùng nhau kiểm tra vết thương do bỏng, người còn lại thì đến hài cốt của phi thuyền, đi lấy những vật phẩm còn dùng được về.
Hứa Thu khống chế máy móc, đám trẻ xách từng con hamster lên, đặt lên máy kiểm tra.
Nói ra khi chính bọn họ làm kiểm tra, đám trẻ sẽ cảm thấy không vui, nhưng mà khi kiểm tra cho người khác thì bọn họ vô cùng nhiệt tình chủ động, ở bên cạnh quan sát, đều có vẻ xem rất hăng say.
[Bị thương nhẹ, đùi và chân có vết bỏng.]
[Mức độ bỏng trung bình…]
Thiết bị kiểm tra kiểm tra vết thương của đám hamster này rất nhanh.
Trên cơ bản đám hamster kia đều bị bỏng tương đối nghiêm trọng, trên người cũng có vết thương do bị cắt ra.
Chuyện này còn chưa có gì, càng quan trọng hơn là: [Trên người những người này đều có vũ khí mang tính nguy hiểm.]
Trong nhà trẻ đã sớm hoàn toàn trở thành địa bàn của Hứa Thu và đám trẻ.
Đặc biệt là theo tết đến, cấp bậc nhân vật của Hứa Thu đạt tới cấp 15, kéo cấp bậc phòng ngự của nhà trẻ lên trên một cấp bậc.
Ném những người này ở đây, cho dù số lượng của đối phương nhiều hơn, bọn họ đều không cần lo lắng đám người bị thương này có thể nháo ra chuyện gì.
Nhưng đối phương có vũ khí có lực sát thương thì khác.
Hứa Thu chỉ huy đám trẻ sờ chuột.
Đám hamster này to hơn đám hamster cỡ bàn tay trong trí nhớ của cô một chút, nhưng cũng không phải loại rất to, không khác gì đứa bé nghịch bóng cao su lắm.
Nếu không đám hamster này đã không hóa thân thành công thành sóc tuyết.
Sức lực của Hứa Thu yếu tới mấy, vẫn có thể dễ dàng xách một con ra.
Nắm lấy da lông chỗ cổ đối phương, sau đó dùng sức lắc mạnh.
Đồ cất giấu trên người đám hamster rơi xuống dưới.
Cái gì mà dao nhỏ, còng tay, bật lửa chống nổ, kim châm, mê dược, nước hoa.
Tất cả vật phẩm nguy hiểm đều rơi ra.
“Mọi người cùng nhau tới giúp đỡ, tìm ra hết đồ trên người bọn họ.”
Loại chuyện kéo lông chuột này, đám trẻ thích!
Bé Hồ Ly dùng chân trước tóm lấy hai con, sau đó vung trái vung phải.
Bạch Táp đứng dậy, hai tay nắm đuôi một con, còn không nhịn được cuốn lấy một con.
Hoa Lan thì càng vui vẻ, dây đằng của cậu bé rất nhiều, khống chế tương đối tốt mười mấy dây, mỗi dây cuốn một con, 10 con hamster rơi từ không trung xuống, làm rơi đồ bùm bùm.
Con rắn nhỏ thì tương đối gian nan, cả người cậu bé còn không to bằng một con hamster.
Nhưng mà cơ thể Thanh Sa tương đối linh hoạt, khi mấy đứa trẻ khác lắc hamster, cậu bé chui vào giữa da lông của một con hamster, sau đó nhanh chóng tìm ra một ít vật phẩm nhỏ bọn họ giấu trên người.
Dù sao có một số thứ tương đối chắc, cho dù dùng lực thế nào cũng không lắc ra được.
Mộc Chức làm không khác cậu bé lắm, nhưng mà cô bé càng dịu dàng cẩn thận hơn, còn có hai chi trước cùng dùng sức, 4 chân dư lại cũng có thể giẫm lên đám hamster lông lá xù xì, hiệu suất cao hơn Thanh Sa nhiều.
Còn Do Vũ và Châu Nương, bọn họ đều là kiểu rất cẩn thận, phối hợp hợp tác, lục soát mỗi một con hamster.
Đợi đến khi trên người đám hamster bị lắc sạch, trong phòng khám cũng có một đống núi nhỏ.
Máy móc phát ra âm thanh nhắc nhở: [Vẫn còn thiết bị nguy hiểm.]
Nhưng mà Hứa Thu sờ tới sờ lui, vẫn không tìm thấy thứ gì trên người hamster.
Lúc này người máy ra tay, chúng nó tiến lên đè một con hamster, triển lãm trang bị nguy hiểm trên người hamster cho Hứa Thu và đám trẻ xem.
Ngón tay của trợ thủ nhỏ vô cùng chính xác kẹp lấy tay phải của một con hamster, kéo áo khoác lông xù xù của đối phương xong, cạch một tiếng bẻ tay máy móc ra, bên trong là lưỡi dao sắc bén.
Lưỡi dao sắc bén tản ra ánh sáng lạnh nguy hiểm ở dưới ánh đèn.