Chương 198: Loại người như chúng ta chắc chắn sẽ xuống địa ngục
40 con hamster được chia ra làm khoảng mười chỗ, phía giữa dùng vách ngăn kim loại ngăn cách.
Vách ngăn kim loại không dày, nhưng hiệu quả cách âm không tệ lắm, lớn tiếng nói chuyện chỉ có thể nghe thấy được mơ hồ phía bên cạnh truyền tới tiếng ong ong.
“Lên thiên đường, tên nhóc cậu nghĩ cái gì thế, loại người như chúng ta chắc chắn sẽ xuống địa ngục.”
Lên thiên đường, đó là thánh nhân, là thế giới loại người xấu như bọn họ không nghĩ tới sau khi chết.
Người đều đã chết, còn có thể có tri giác gì.
Sớm biết sau khi chết thật sự chịu trừng phạt, bọn họ nên ít làm chuyện xấu.
“Trong địa ngục rộng như vậy, sao chúng ta không thể cử động?”
Có hamster kịp phản ứng: “Một đám ngu ngốc, chúng ta vốn chưa chết, không tin các người lấy răng mình cắn lên môi xem.”
“Oa, đau quá.”
Không biết là mấy hamster, mấy tiếng kêu đau trăm miệng một lời vang lên.
“Trời ạ, lão đại, lão thập, lão thập thất, đồ trên người chúng ta đều bị lấy sạch, còn có cánh tay máy của em nữa, bị người ta tháo rồi.”
Nhìn dáng vẻ này của bọn họ, chẳng lẽ là bị tên đáng ghét kia vét sạch đồ.
Bạn nói xem chủ một tinh cầu có tiền như vậy, sao nhỏ mọn như thế, mang thù như thế, tính trả thù thật mạnh.
“Kẻ có tiền không có một người tốt.”
Loại lời nói căm giận bất bình này tới từ một cướp hamster, trông có vẻ rất buồn cười.
“Còn thất thần làm gì, không đi qua giúp tôi cắn đứt dây thừng.”
Ý thức được mình vẫn còn sống, phản ứng đầu tiên của hamster này là phải nghĩ biện pháp cởi bỏ trói buộc của mình.
Người nhốt bọn họ đúng là quá ngốc, chỉ biết lấy sạch trang bị của bọn họ, không nghĩ tới hàm răng của bọn họ cũng là vũ khí rất tốt.
Khi nói những lời này, có hamster đều sắp khóc: “Răng cửa của tôi, răng không còn.”
Răng của bản thân vẫn còn, nhưng mà răng kim loại đều bị gõ rụng.
Chủ tinh cầu vô cùng xấu xa kia.
“Hiệu trưởng, bọn họ mắng cô là chủ tinh cầu vô cùng xấu xa!”
Đám trẻ thuật lại lời của những người này cho Hứa Thu, thuận tiện đọc tiếng lòng của những người này.
Sau đó học mấy lời nói linh tinh, sau đó thản nhiên nói ra.
Hai con dơi nhỏ chưa từng nghe nói tới lời thô tục như vậy, khi học còn hỏi Hứa Thu: “XX là gì vậy ạ?”
Hứa Thu nhíu chặt mày: “Là thứ không tốt, khoan hãy nghe, lát nữa cô hỏi ai, em lại nghe.”
Giữ đám người này lại quả nhiên không phải quyết định chính xác gì, không, người vẫn có thể ở lại, nhưng mà không thể để ở nhà trẻ, tránh cho đám trẻ học xấu.
“Các người là?”
Hứa Thu và Kim Tinh Tinh cùng với đám trẻ theo sau đi vào khiến người ta hít một hơi khí lạnh.
Đám cướp này còn hiểu biết tin tức truyền thông hơn cả Kim Tinh Tinh, dù sao Kim Tinh Tinh chỉ chú ý tới người trong giới mình, muốn xé tài nguyên gì, diễn phim nào.
Mà nhóm cướp vì cướp càng thuận tiện hơn, cái gì cũng phải học.
“Cô là Kim Anh Tử?”
Kim Tinh Tinh giả ngu: “Kim Anh Tử là ai, tôi không quen.”
Bé Hồ Ly nói: “Mẹ tôi không phải Tử gì đó, mẹ tôi là Tinh Tinh.”
Kim Tinh Tinh còn không phải là tên thật của Kim Anh Tử sao, đây không phải là bí mật gì đối với những người biết Kim Anh Tử.
Kim Tinh Tinh rất bất đắc dĩ, không ngờ tới mình bị con gái bảo bối bán đi dễ dàng như vậy.
Hứa Thu dịu dàng nói: “Các người là ai? Khi chúng tôi phát hiện ra các anh, các anh rơi từ bên ngoài xuống.”
Hứa Thu đúng là có khí chất dịu ngoan vô hại, khiến người ta dễ dàng tin tưởng lời cô nói.
Đám cướp hamster nói: “Chúng tôi đều là người tốt.”
Chúng nó nhìn dây thừng trên người: “Thật đó, chúng tôi đều là người bị hại vô tội, các cô thả chúng tôi ra đi.”
Khi nói những lời này, trong đầu bọn họ nghĩ nội dung hoàn toàn ngược lại, đều được hai con dơi nhỏ nói cho Hứa Thu.
Rất tốt, lúc này biết được tên xui xẻo khác là ai, một người bị hại bị đám người này đoạt đồ.
Nhưng mà người bị hại này tương đối ngang ngược có thực lực, khiến bọn họ đá trúng tấm ván sắt.
Nếu là chủ nhân của một tinh cầu giàu có, vậy thì sẽ coi thường đồ ở chỗ bọn họ.
Loại trộm cướp có chút danh tiếng này, hẳn là cũng khinh thường tới chỗ như bọn họ cướp.
Dù sao số tiền tốn trong lộ trình, có khả năng không chỉ một chút.
Nhận được tình báo mình muốn, Hứa Thu thỏa mãn.