Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 212 - Chương 212. Tôi Có Thể Giúp Cô Giám Sát Bọn Họ

Chương 212. Tôi có thể giúp cô giám sát bọn họ Chương 212. Tôi có thể giúp cô giám sát bọn họ

Chương 212: Tôi có thể giúp cô giám sát bọn họ

Hứa Thu chỉ camera ở nhà trẻ:

“Nơi này có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm các người, các người có thể lựa chọn ở lại, dùng lao động của mình đổi lấy công việc, nếu không thì rời đi, sau đó đông chết hoặc đói chết. Trong vòng trăm km nhà trẻ này đều là cát vàng, không có thành phố gì. Nếu có bản lĩnh đó, cứ việc đi thử xem, chúng tôi không ngăn cản các người.”

Khi Hứa Thu nói chuyện, một con gấu trúc mập mạp chui ra khỏi viện nghiên cứu ngầm.

“Chủ nhân.”

Gấu trúc mập mạp nói giọng non nớt, Hứa Thu nhìn nó, nó lập tức sửa miệng: “Hiệu trưởng.”

Nó vỗ ngực mình với Hứa Thu: “Tôi có thể giúp cô giám sát bọn họ.”

Tinh linh AI thức tỉnh tới đây cũng đã một thời gian.

Nhưng vì không để đám trẻ không vui, Hứa Thu đã nhiều ngày không đến tầng hầm ngầm.

Mấy ngày nay nó vẫn im lặng hấp thu năng lượng, sau đó lợi dụng phần tư liệu cho mình chế tạo ra một thực thể, mà không đơn giản chỉ là hình chiếu.

Đương nhiên nó không có nội tạng, hệ tiêu hóa, không cần ăn cơm và bài tiết, còn có thể tự thanh khiết, sẽ không dính bất cứ tro bụi gì, là đứa bé tuyệt đối khiến người ta bớt lo.

Rõ ràng nó biến thành dáng vẻ đáng yêu như vậy, nhưng Hứa Thu vẫn không coi trọng nó lắm.

Tinh linh AI dựa theo phân tích suy đoán, cảm thấy là vì nó không phải là gấu trúc thật sự.

Nếu không nó biểu diễn ăn cây trúc, uống sữa, Hứa Thu có thể xem trọng nó.

Cây trúc ở nhà trẻ, chỉ có một bụi xanh um tươi tốt ở bên ngoài.

Tinh linh AI không cần ăn thứ gì để sống sót, nếu ăn luôn cây trúc mà nói, dựa theo trình tự tính toán của nó, Hứa Thu sẽ không vui.

Bởi vì cây trúc là cây trong lòng Hoa Lan, là tiểu đệ của Hoa Lan.

Không thấy mọc ra măng, Hứa Thu đều bảo Hoa Lan đi nhổ à, thật cẩn thận, tránh bị thương tới cây trúc.

Hiện giờ nhà trẻ đã vào quỹ đạo, nếu đám trẻ không cần nó, Hứa Thu lại vây quanh đám trẻ mà nói, nó sẽ không có đất dụng võ.

Vất vả lắm mới đợi được cơ hội thích hợp, tinh linh AI cảm thấy cơ hội của mình đã tới.

Một đám cướp hamster há to miệng, giật mình nhìn con gấu trúc trước mắt.

Cho dù là trước đây, hay là hiện giờ.

Con gấu trúc này đều là động vật vô cùng quý hiếm được bảo vệ.

Nếu là nhân loại mà nói, người có được huyết mạch này chắc chắn là quan lớn quyền quý trong xã hội thượng lưu, sao lại chạy tới hành tinh hoang chim không thèm ị này.

Chuyện này khiến đám hamster vô cùng hâm mộ, gấu trúc có huyết thống cao quý nói: “Không cần những người này, tôi có thể làm giáo viên của mọi người.”

Nó không chỉ là người quản lý thư viện, còn là một trí tuệ nhân tạo vô cùng ưu tú, có được lượng tri thức khổng lồ.

Đừng nói là dạy đám trẻ, cho dù là dạy người trưởng thành như Hứa Thu cũng dư dả.

Đám hamster vốn không biết tính toán của Hứa Thu, nếu biết bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cách tranh thủ thêm điều kiện cho mình.

Nhưng mà hiện giờ nghe người này nói, chỗ tốt còn chưa rơi xuống đầu bọn họ đã bị con gấu trúc này đoạt mất.

Sao nó có thể vô liêm sỉ như thế!

Rõ ràng mình có nhiều thứ như thế, còn muốn tới đoạt của bọn họ.

Khi bạn nhận được một số thứ quá dễ dàng, sẽ có vẻ không hiếm lạ gì, một khi có người đoạt, sẽ cảm thấy thứ này vô cùng quý giá.

Đám cướp hamster lập tức nói:

“Mi thoạt nhìn chỉ là đứa trẻ đúng không, chúng tôi thì khác, chúng tôi từng ra chiến trường, thân kinh bách chiến, mấy thứ đọc được trong sách, có thể so được với kinh nghiệm thực chiến sao?”

“Hamster từ A Đại đến lão thất, sinh ngày 30 tháng 10 năm 1848 ở tinh cầu bụi gai… Đám đạo tặc hamster, thành lập chính thức vào năm 1979…”

Tuy Hứa Thu tới từ ba ngàn năm sau, nhưng nhân loại muốn đến vũ trụ tiến hành dung hợp các tài nguyên, trải qua vô số chiến tranh chính trị, cuối cùng cũng giải quyết vào hơn một ngàn năm sau.

Giọng nói của gấu trúc biến thành âm thanh máy móc lãnh khốc, khiến đám cướp hamster run lên.

Sắc mặt đám cướp hamster thay đổi, có cảm xúc kích động, thậm chí trực tiếp nhảy cao lên, lao về phía con gấu trúc:

“Đừng nói, không được nói!”

Rốt cuộc mi là ai, sao lại biết những chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment