Chương 226: Các em đúng là quá thông minh
Ngay lúc này Hứa Thu lạnh lùng nhìn qua một cái, cô không có cảm giác gì đối với lựa chọn của đám trẻ.
Nhưng đám giáo viên hamster thấy đám trẻ đã chọn xong thì đều lộ ra vẻ mặt mấy đứa không được, khiến cô cảm thấy như vậy không được.
Hiện giờ lại không phải đám trẻ lưng gánh huyết hải thâm thù gì đó, khóc lóc quỳ cầu xin đám hamster này truyền thụ võ công cho mình.
Là một giáo viên, nên biểu lộ ra vẻ mặt môn học này rất thú vị, dẫn đường đám trẻ kích phát hứng thú học tập của bọn họ.
Thật sự muốn đả kích mà nói, không thể đả kích vào lúc này.
Bị nhìn thoáng qua như vậy, đám cướp hamster nuốt những lời đến bên miệng xuống: “Các em đúng là quá thông minh, làm rất tốt.”
Đám trẻ đều lộ ra biểu cảm kiêu ngạo: Chúng em vốn thông minh, loại chuyện này còn cần thầy nói sao.
Tất cả đám trẻ đều chọn xong, 6 giáo viên cướp hamster tiến về trước hai bước cong eo, bọn họ cau mày, cố gắng chọn lựa giữa đống “đồng nát sắt vụn”, sau đó cầm lấy thứ không tệ mình có thể dùng.
Thời gian hiện giờ, là sân nhà bọn họ biểu diễn.
…
Bia ngắm ở sân vận động là kiểu di động, ấn chốt mở sẽ di chuyển với tốc độ cao.
Chỉ thấy lão đại hamster nheo mắt trái còn sót lại, phi tiêu mềm oặt trong tay trực tiếp ném giữa hồng tâm.
Nguyên Cửu nhìn thấy thì khinh thường, nó có thể khống chế chính xác quá trình bay của lông chim mình, còn có thể thu hồi, loại chuyện này nó có thể làm được.
Chuyện này cũng không phải việc khó gì, không thể so được với hành động lúc trước cậu bé làm.
Hamster 28 vô cùng thuần thực rút phi tiêu ra khỏi hồng tâm, sau đó trả về tay lão đại hamster lần nữa.
Bia ngắm bắt đầu di chuyển dưới mí mắt đám trẻ.
Phi tiêu lại ghim lên lần nữa, lần này cũng trúng hồng tâm.
Bia ngắm bắt đầu càng di chuyển càng nhanh, đến cuối cùng đôi mắt của đám trẻ đều không theo kịp tốc độ của bia ngắm, phi tiêu vẫn dừng lại trúng hồng tâm.
Đợi biểu diễn xong xuôi, đám trẻ tiến tới trước bia ngắm quan sát.
Giữa bia ngắm là một lỗ nhỏ, cắm trúng hồng tâm đều xem như trúng thầu.
Nhưng khiến người ta giật mình chính là, phi tiêu bay ra nhiều lần như vậy, trên bia ngắm chỉ có một cái lỗ nhỏ.
Tuy độ chính xác của Nguyên Cửu không tệ, nhưng cậu bé không thể chính xác đến mức độ này.
Cuối cùng con chim nhỏ kiêu ngạo cũng phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc với đám trẻ khác.
“Thật lợi hại.”
Nếu có bản lĩnh khống chế mức độ chính xác này, lông chim của cậu bé sẽ không bay loạn khắp nơi, không cẩn thận làm hỏng một số thứ trân quý.
“Em muốn học cái này!”
“Em cũng muốn học!”
Sau khi lão đại hamster tiến vào vẫn luôn gương mặt căng thẳng, lúc này như trút được gánh nặng, anh ta như vậy là xem như qua cửa sao?
“Chỉ là chút tài mọn thôi.”
Hứa Thu không phải người rất thích xem biểu diễn, nhưng quan sát ở khoảng cách gần như vậy, cô vẫn không nhịn được vỗ tay khen đối phương.
Đáng tiếc tay cô vừa mới buông xuống, bên cạnh lập tức truyền tới tiếng hừ lạnh.
Đám cướp hamster trẻ tuổi rất thính tai, tiểu tứ thập nhón chân, nói nhỏ mấy tiếng vào tai đại ca bên cạnh.
Lão đại hamster lập tức nhìn về phía khán đài, giọng điệu không vui: “Vị này nói dễ như vậy, không ngại tiến lên thử xem?”
Đùa gì thế, đây là chiêu bọn họ làm culi huấn luyện ra được, bản lĩnh liều mạng mới có, lại bị tên trai bao này khinh thường như vậy.
Nếu dễ dàng thì mỗi người đều có thể làm được, vậy anh ta còn có uy nghiêm gì, không phải đám trẻ này sẽ có cơ hội lật đổ sao.
Đám trẻ trong nhà trẻ, còn có hai cô giáo khác đều dời mắt nhìn về phía tiến sĩ D.
Lời kịch đều nhất trí: Nói đơn giản, thì không bằng đi lên thử xem?
Loại người như đám cướp hamster, tuy không phải là loại người tốt bụng gì, nhưng bọn họ biết tận gốc rễ, không sợ nháo ra chuyện xấu gì.
Nhưng mà tiến sĩ D thần bí khó lường, ngay cả gấu trúc tinh linh AI đều vòng quanh anh, thậm chí tự động đóng lại.
Trên người anh có quá nhiều thứ không biết, Hứa Thu chỉ có thể tìm hiểu dần, tốt xấu gì có thể suy đoán ra thân phận thật sự của đối phương.
Trước mặt bao người, tiến sĩ D đi xuống.
Khi anh nắm lấy phi tiêu lập tức cảm thấy cảm xúc có chút không đúng lắm, nhắm ngay bia ngắm dùng sức ném mạnh.
Mọi người mở to mắt nhìn, chỉ thấy phi tiêu bay đi, cách tiến sĩ D chưa tới hai mét rơi bốp xuống dưới.
Cánh tay của anh đều dài 1 mét đấy.
Đám trẻ phát ra tiếng cười nhạo vô tình: “Ha ha, thầy ấy thật khoác lác.”
Tiến sĩ D không buồn phiền.