Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 237 - Chương 237. Cô Xem Thế Nào

Chương 237. Cô xem thế nào Chương 237. Cô xem thế nào

Chương 237: Cô xem thế nào

Nhưng mà con thỏ to đã là người trưởng thành, mỗi người đều có tính cách của mình, đối phương thích náo nhiệt, vậy Hứa Thu sắp xếp yên tĩnh cho anh.

Đám trẻ gật đầu bày tỏ mình đã hiểu, bọn họ đều có ý thức lãnh địa rất mạnh, mẹ của bé Hồ Ly là nhờ phúc của Lị Lị, mới có thể được mọi người tiếp nhận ăn cùng một chỗ, còn con thỏ trắng to kia thì thôi đi.

Mọi người rất vui, Hứa Thu cũng cười tủm tỉm, vô cùng vui vẻ.

Rau đặt trong trung tâm thương mại ngầm để lâu sẽ khô héo, mỗi ngày Hứa Thu đều vận chuyển một đống rau mới tới, đổi trên kệ để hàng, cũng sẽ dựa theo tiêu hao của đối phương kịp thời bổ sung một ít thứ cô cảm thấy có tác dụng.

Người phụ trách đổi hàng hóa mới là người máy, có đôi khi người máy tháng 1 đi, có đôi khi là tháng 11, tóm lại là từ tháng 1 đến tháng 12, 23 người máy này người nào rảnh thì đi.

Hứa Thu không tự mình đi, lúc trước nháo xấu hổ như vậy, loại ngăn cách này không phải một lát là có thể loại bỏ.

Nhưng mà thời gian là thuốc hay chữa khỏi, đợi ngày chậm rãi trôi qua, không nhắc tới không thèm nghĩ, chuyện lúc trước cũng nhanh chóng lướt qua giống như thời gian trôi qua.

Đã qua non nửa tháng, đám cướp hamster tới tìm Hứa Thu.

“Có mấy đứa bé thật sự có thiên phú, nhưng chúng tôi không dạy được bọn họ quá nhiều thứ.”

Các hạng mục kiểm tra của đám trẻ này đều hiếu thắng hơn nhiều người bình thường.

Thực ra đám cướp hamster không tính rất yếu, nhưng mà đối với đám trẻ các phương diện chỉ tiêu đều cao hơn người bình thường mà nói, đó chính là khác biệt giữa người thường và thiên tài.

Dạy dỗ đám trẻ này, mới đầu bọn họ còn có cảm giác thành tựu, đến cuối cùng trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần thất bại.

Bởi vì đám trẻ này học quá nhanh, thứ bọn họ không am hiểu, ấn đối phương học cũng không có tác dụng gì.

28 lịch sự văn nhã báo cáo càng tỉ mỉ cho Hứa Thu.

“Đây là những chuyện chúng tôi quan sát được trong khoảng thời gian này, còn có những ý tưởng bản thân cảm thấy có chút tác dụng, cô xem thế nào?”

Đương nhiên là ý nghĩ của đám trẻ rất quan trọng, nhưng mà những người trưởng thành đều biết, nhà trẻ này vẫn do hiệu trưởng Hứa Thu định đoạt.

“Được, tôi sẽ tiếp tục xem.”

Đám hamster này thành lập băng trộm cướp cũng đã mấy chục năm, kinh nghiệm đâu chỉ là nửa năm có thể học xong, cần phải sửa đổi điều chỉnh chương trình học mà thôi.

Hứa Thu chậm rãi đọc từng chữ từng câu, tránh cho mình cưỡi ngựa xem hoa, bỏ sót tin tức quan trọng.

Cô nói với người máy số 3: “Đi gọi cô Kim tới đây, sau đó cũng gọi Lị Lị qua đây luôn.”

Nói chuyện với đám trẻ, đương nhiên là nói với cả đám.

Khoảng 20 phút sau, Lị Lị nhảy nhót ra khỏi văn phòng của Hứa Thu.

“Bạch Táp, hiệu trưởng gọi cậu.”

Mèo con lập tức để đồ trong tay xuống, đi tới văn phòng của Hứa Thu.

Nguyên Cửu vốn ngồi xổm trên đất nghỉ ngơi, nghe thấy âm thanh thì vỗ cánh, biểu thị cảm giác tồn tại của mình.

Cậu bé vội vàng hỏi bé Hồ Ly: “Lị Lị, hiệu trưởng nói chuyện gì với cậu thế?”

Lị Lị lè lưỡi lắc đầu: “Tớ không nói cho cậu nghe đâu, đến lúc đó hiệu trưởng sẽ gọi cậu tới.”

Cô bé có mẹ hồ ly làm bạn tốt, có bí mật gì đều có thể nói với Kim Tinh Tinh.

Còn cả Mộc Chức nữa, tuy đối phương là một con nhện nhỏ trông không được đẹp lắm, nhưng là con gái thứ hai trong nhà trẻ này, tâm tư tương đối tinh tế, tính cách cũng văn nhã.

Ở trong lòng Lị Lị, Mộc Chức như vậy, mới là đồng bọn nhỏ có thể kể bí mật cho.

Không giống Nguyên Cửu, là miệng rộng.

Nói chuyện gì với con chim nhỏ này, cậu bé sẽ ầm ĩ khắp nơi, còn lâu cô bé mới kể cho Nguyên Cửu nghe.

Nhưng mà dựa theo Châu Nương từng đọc trong sách nói, bởi vì Nguyên Cửu là con vẹt, nói như vẹt nên thế.

Cô bé là hồ ly thành thục, học được thông cảm khó xử của người khác, sẽ không giống như Nguyên Cửu đáng ghét lúc trước.

“Hiệu trưởng.”

Bạch Táp gõ cửa trước khi tiến vào văn phòng.

“Vào đi.”

Cậu bé nhìn thấy Kim Tinh Tinh thì nói: “Em chào cô Kim.”

“Tôi còn có việc, ra ngoài trước.”

Con gái mình thì thôi, mỗi lần đối mặt với Bạch Táp, Kim Tinh Tinh đều có cảm giác lông dựng lên.

Có lẽ đây là bản năng sợ hãi của sinh vật cấp thấp đối với cấp cao.

Nghĩ tới dáng vẻ vô tri vô giác của Hứa Thu, haizz, không thể so được.

Bạch Táp nhỏ giọng nói: “Hiệu trưởng cô tìm em có chuyện gì vậy ạ?”

Hứa Thu nói: “Gần đây cảm thấy cơ thể mình thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Bình Luận (0)
Comment