Chương 241: Nhường một chút, nhường một chút
Vẫn là con vẹt tranh đua bay lên trời cao, vỗ cánh mình nói: “Thấy được, tớ thấy được! Bọn họ đều vây quanh chỗ đó, có lẽ bảng thông báo ở chỗ đó.”
Bạch Táp không cần bay, nhìn cũng rất rõ ràng.
40 con hamster của nhà trẻ có hơn nửa đã đi ra ngoài.
Không để bọn họ đi dạy trên cơ bản hamster đều phải đi sửa đường.
Tuy Hứa Thu muốn coi bọn họ thành culi dùng, nhưng mà ngoại trừ mới đầu khi đặt nền vất vả chút, đến cuối cùng Hứa Thu để đám chuột hamster này làm việc theo ca.
Ừm, con người phải chú ý có thể liên tục phát triển, dù sao đám cướp hamster không phải máy móc không biết mệt mỏi.
Máy móc còn mài mòn, nhưng mà máy móc có thể thông qua đổi mới, sẽ rực rỡ hẳn lên, đối với nhân loại mà nói, tay chân nguyên bản vẫn là tốt nhất.
Nhưng mà hiện giờ đám cướp hamster này sửa đường có trợ cấp, ăn ngon hơn trước đây, cuộc sống vất vả thì vất vả một chút, nhưng có hi vọng hơn trước, cũng không ầm ĩ nữa.
Ngoại trừ ra ngoài làm việc, mười mấy tên cướp hamster còn lại nghe thấy được thông báo, bắt đầu nhốn nháo lên.
Đôi mắt như hạt đậu xanh của bọn họ tròn xoe nhìn chằm chằm bảng thông báo nào đó.
Bảng thông báo được lập ở trên đất trống ngoài sân vận động, ở giữa sân vận động và ký túc xá.
Bảng thông báo dùng tấm bia đá, cục đá được mài giũa vô cùng bóng loáng, ở giữa lõm xuống hình ô vuông sâu khoảng 1cm, phía trên dán mấy tấm poster, máy in đóng dấu ra chữ chì đúc.
Đây đều là thông báo tạm thời, nếu sau này nhà trẻ còn liên tục mở những thứ khác mà nói, thông báo tạm thời này qua thời gian có tác dụng sẽ được xé xuống, dán mới lên.
Còn thùng đưa ra ý kiến và một ít thông báo, là dán ở phòng học ở nhà trẻ và văn phòng, chủ yếu là nói cải cách của nhà trẻ, nội dung này sẽ được làm thành khung gỗ, làm thành nội quy mới của trường bọn họ, muốn đám trẻ và giáo viên nhìn mỗi ngày, lúc nào cũng nhìn, ghi nhớ trong đầu, càng phải nhớ trong lòng.
Thông báo đầu tiên là giới thiệu siêu thị không người, siêu thị hạ giá.
“Nhường một chút, nhường một chút, để chúng em nhìn xem.”
Đám trẻ cố gắng đẩy đám cướp hamster ra một con đường, chen lên đằng trước.
Khi Bạch Táp đi tới, không cần cậu bé mở miệng, đám cướp hamster kia đều tự động nhường cho cậu bé.
Dù sao trong chuỗi sinh vật, mèo ăn chuột, tuy Bạch Táp không phải mèo con, mà là động vật họ mèo hung mãnh, bọn họ cũng không phải chuột, là hamster.
Đám trẻ chen về trước, ngay sau đó tiếp đón Châu Nương đi tương đối chậm: “Châu Nương, cậu lại đây, cậu đọc cho mọi người nghe.”
Châu Nương là đại diện cho môn ngữ văn, mỗi lần đọc diễn cảm, hiệu trưởng đều thích gọi cậu bé đọc, bởi vì giọng của Châu Nương rất dễ nghe.
Đương nhiên là giọng của Do Vũ cũng dễ nghe, cho dù tiểu nhân ngư không cần dùng lực mê hoặc của mình, giọng nói của cậu bé cũng tự kèm theo âm hưởng đặc biệt.
Nhưng mà nghe xong sẽ khiến người ta cảm thấy hoảng hốt, ảnh hưởng đến hiệu suất đám trẻ đi học, hơn nữa tính cách của cậu bé cũng thẹn thùng, bình thường chuyện này không để cậu bé làm.
Châu Nương đọc từng chữ từng câu rõ ràng:
“Siêu thị không người khai trương, ba ngày đầu khai trương giảm giá sâu, toàn bộ giảm 50%.”
“Đây không phải là những lời loa mới thông báo sao?”
“Đúng vậy, phía trên là thương phẩm.”
Hình ảnh siêu thị không cần làm cảm giác nghệ thuật cỡ nào, bản đồ có màu đỏ và có ít loa nhỏ màu đỏ rực rỡ, pháo hoa nhỏ trông rất vui mừng.
Màu sắc này vô cùng chói mắt, dễ hấp dẫn ánh mắt người khác, hơn nữa đối với đám trẻ mà nói, bọn họ trời sinh thích những màu sắc có độ bão hòa cao.
“Tớ nhìn xem, có hộp văn phòng phẩm mới, giảm giá 5 tệ một cái, còn có hộp quà xếp gỗ…”
Mộc Chức nhỏ giọng hỏi: “Có búp bê Tây Dương không?”
Châu Nương gật đầu: “Có, có rất nhiều.”
“Phía trên còn nói giảm giá hết 50%, 88 tệ một hộp xà phòng thơm, 188 tệ một cái ô che mưa, khai trương chỉ cần chi tiêu trong nhà trẻ, có thể nhận được rút thăm trúng thưởng.”
“Nhưng mà chúng ta không có tiền làm sao bây giờ?”
“Tớ đi tìm mẹ mua cho mọi người, mẹ tớ là người lớn, có tiền!”
Lị Lị vô cùng hào phóng thay mẹ ruột mình.
Nghe thấy lời này Kim Tinh Tinh có chút dở khóc dở cười.
Mấy đứa bé khác nhìn về phía cô Kim của bọn họ, đôi mắt sáng như sao trên bầu trời đêm.