Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 255 - Chương 255. Làm Tốt, Còn Được Thêm Khen Thưởng

Chương 255. Làm tốt, còn được thêm khen thưởng Chương 255. Làm tốt, còn được thêm khen thưởng

Chương 255: Làm tốt, còn được thêm khen thưởng

Chuyện này đều là lấy danh nghĩa nhà trẻ, tương đương với thẻ chính và thẻ phụ.

Mỗi đứa bé đều có một cái, Hứa Thu cũng có.

Đồ đám trẻ tự mình làm, bán đi được gì đó, rút chi phí trả tiền thuê Đường Nạp Đức và Quỳnh, cùng với nhà trẻ thu một ít phí ra, còn lại Hứa Thu đều chuyển vào tài khoản của đám trẻ.

Do Vũ mua tranh, Châu Nương làm đồ thủ công mỹ nghệ, chính là các loại hạt châu không quá đáng giá, sau đó trải qua đôi tay khéo léo của cậu bé, biến thành vòng tay hay vòng cổ rất đẹp.

Những hạt châu có vẻ rất bình thường, thậm chí còn hơi xám xịt, dưới bàn tay của Châu Nương sẽ phát ra ánh sáng vô cùng chói lọi.

Tác phẩm nghệ thuật bán với giá tương đối cao, tuy lợi nhuận của những thứ này không cao lắm, nhưng vẫn là đồ đẹp.

Trước khi Châu Nương có danh tiếng, chúng nó chú định bán với giá không cao.

Nhưng cảm giác có tiền chuyển vào rất khác, Châu Nương nhìn số dư của tài khoản tăng lên, cảm thấy rất tốt.

Mấy thứ này, đều là đảm bảo cho sau này đám trẻ đi ra ngoài.

Cho dù hiện giờ bọn họ không có cách nào đi ra ngoài, nhưng mà Hứa Thu đã nói chắc chắn như vậy, đám trẻ không chút do dự lựa chọn tin tưởng hiệu trưởng lợi hại nhất thế giới này.

Không phải tất cả đám trẻ đều có thể làm ra thứ có thể cầm đi bán, hiện giờ chúng nó còn nhỏ, tuy có thể làm một ít đồ thủ công, nhưng mấy thứ này không kiếm được nhiều tiền.

Trừ đi chi phí chuyên chở ra, thậm chí còn có khả năng lỗ vốn.

Hứa Thu để bọn họ dùng lao động của mình đổi lấy tiền tài, mọi người làm việc đưa tiền, đám trẻ giúp đỡ làm việc, Hứa Thu cũng sẽ chi trả tiền lương nhất định, cũng cho đám trẻ tiền tiêu vặt.

Làm tốt, còn được thêm khen thưởng.

Những chuyện này không cần nói với đám Quỳnh, dù sao đối với nhà trẻ và Hứa Thu mà nói, hai người đàn ông này chỉ là máy móc hậu cần không tình cảm.

“Được rồi, hàng hóa đều đã sắp xếp xong.”

Hứa Thu đưa danh sách cho đối phương: “Hàng hóa lần sau, cứ dựa theo phía trên là được.”

Cô đã quen với việc hai người tới sau đó vội vàng rời đi, giống như chim không chân, không muốn ngừng nghỉ nửa khắc.

Đám cướp hamster trơ mắt nhìn phi thuyền duy nhất tới khi bọn họ đang làm việc, bọn họ còn chưa kết thúc công việc, đã đóng cửa chạy lấy người.

Đám cướp hamster vô cùng hối hận, đúng là cơ hội tốt mà, vậy mà bọn họ không bắt được.

Ban đêm cùng ngày, đám cướp hamster nói chuyện này với lão đại một mắt, còn có anh em khác có trình độ tương đối cao.

“Lần này các cậu không hành động thiếu suy nghĩ là chính xác.”

Đám cướp hamster lặng lẽ thảo luận:

“Phi thuyền kia là chuyên cung cấp hàng hóa cho tinh cầu này, là tư nhân, lần sau bọn họ chắc chắn còn tới, chúng ta phải bố trí một kế hoạch cẩn thận…”

Sau khi sột soạt một lát, chính là âm thanh của đám hamster Hứa Thu quen thuộc…

[Tôi cảm thấy chúng ta có thể đoạt phi thuyền chạy đi… Chít chít…]

Nhà trẻ thật sự quá nhỏ, còn có thiết bị theo dõi, bọn họ tự cho là lặng lẽ nói chuyện, căn bản không thể tránh thoáng khỏi cameras và lỗ tai người có lòng.

Người đàn ông dưỡng thương một thời gian, dường như người đàn ông vô cùng ngạo mạn khi mới gặp đã quay trở về.

Đối phương cầm máy móc nhỏ, phiên dịch ra mật ngữ của đám cướp hamster.

“Tôi tố cáo.”

“Được, tôi đã biết.”

008 đã sớm nói cho Hứa Thu, ở nhà trẻ, thực ra không có thứ gì là bí mật đối với Hứa Thu.

Hứa Thu chần chừ một lát: “Làm không tệ, anh rất giỏi!”

“Chỉ vậy thôi ư? Cô bảo tôi đi như thế à?” Vẻ mặt người đàn ông kinh hãi, biểu cảm còn kèm theo chút tức giận.

“Tố giác tố cáo, chẳng lẽ không có tiền thưởng sao?”

Anh vất vả làm ra máy móc phá giải bí ngữ của đám hamster, không phải vì nghe bọn họ nói lời thô lỗ, mà vì tiền.

“Không có.”

Ở phương diện này Hứa Thu có vẻ rất lãnh khốc.

Ngôn Đông nhìn cô với vẻ không dám tin, chẳng lẽ Hứa Thu còn tuân theo tấm lòng lương thiện của con người, không mách lẻo gì đó.

Nếu thật sự là như vậy, vậy thì cô không khỏi đạo đức giả quá.

“Không phải như anh nghĩ.”

Hứa Thu có chút tò mò, ở hoàn cảnh gì có thể dưỡng ra người như Ngôn Đông.

Trước đây nhất định là cuộc sống của anh không tệ lắm, mới có thể khiến biểu cảm của Ngôn Đông đều viết rõ trên mặt, còn có thể bày ra tính cách ngạo mạn kia.

Nhưng mà loại ngạo mạn quang minh chính đại này, so với loại trên mặt lấy lòng, sau lưng lại đâm người ta một nhát mà nói, thực ra càng dễ ở chung hơn, cũng không đáng ghét như vậy.

Bình Luận (0)
Comment