Chương 278: Hân hạnh phục vụ
Một mặt tường phòng họp bị Hứa Thu đập đi, sau đó đổi thành thủy tinh trong suốt, hiệu quả cách âm của tường thủy tinh rất tốt, ở bên trong nói chuyện, chỉ cần không phải rống to kêu to, bên ngoài tuyệt đối không nghe được một chút âm thanh.
Mới đầu Hứa Thu dùng phòng họp này làm nơi mở họp với các giáo viên, nhưng mà bọn họ không thường xuyên mở họp cho nên nơi này vẫn luôn không thường dùng.
Nhưng mà đám người máy chăm chỉ vẫn mỗi ngày đúng giờ dọn dẹp phòng họp, sáng hôm nay bọn họ đã quét dọn một lần, cô mở cửa phòng ra, bên trong không có một chút tro bụi.
Hứa Thu kéo ghế ngồi xuống, sau đó nhìn về phía cửa.
“Tự anh kéo ghế ngồi xuống đi.”
Đối phương có tay có chân, chân dài tay dài, không đến mức để cô hầu hạ đúng không.
Két một tiếng, ghế dựa đối diện Hứa Thu được kéo ra, cửa phòng phía sau cô cũng được đóng lại.
Từ dưới bàn có một người máy đi ra, cái đầu nho nhỏ, tròn tròn, cơ thể tròn tròn, miệng nó há ra bên trong nhả ra giấy bút.
“Hân hạnh phục vụ.”
Hứa Thu khom lưng lấy hai cuốn sổ và bốn cái bút, hai bút đỏ và hai bút đen.
Cô chia giấy và bút ra làm hai, đẩy một phần đến trước mặt Ngôn Đông.
“Trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn, chuyện quan trọng có thể nhớ kỹ.”
“Anh yên tâm, người máy này chỉ có trình tự quét rác và chứa đồ, không còn chức năng khác.”
Đây là người máy, người máy quét rác có bề ngoài tương tự với nhân loại, hơn nữa tính thông minh kém xa đám người máy trợ thủ tương tự nhân loại.
“Bây giờ có thể nói tìm tôi có chuyện gì chưa?”
“Mẹ Bạch Táp có 50% gen tương tự với tôi.”
Sở dĩ nói tương tự mà không phải tương đồng, là vì trong quá trình gen được kế thừa khó tránh khỏi sẽ xảy ra thay đổi.
Hứa Thu nhìn anh với vẻ khiếp sợ.
“Ở trên khái niệm sinh học, cô ta là chị em cùng mẹ khác cha với tôi.”
Loại người dựa vào gen đào tạo ra như bọn họ mà nói, đều không có tình thân đáng nói gì với cha mẹ ruột, bởi vì nếu đối phương không muốn tiếp nhận bọn họ, rất nhiều người căn bản không biết cha mẹ mình là ai.
Hứa Thu hỏi anh: “Anh nhớ lại hết rồi sao?”
Cô đang nghĩ, Ngôn Đông cho cô cảm giác có chút khác biệt với thường ngày.
Cảm thấy người thành thục ổn trọng hơn một chút, nhưng chỉ một chút mà thôi.
“Có thể nói như vậy.”
“Nói cách khác, anh là cậu của Bạch Táp.”
Tuy hai người đều có bộ lông màu trắng, nhưng một người là con thỏ, người còn lại là con mèo.
“Có phải giống loài thay đổi hơi lớn hay không?”
“Đặc thù tính hiện của Bạch Táp là kế thừa cha thằng bé, gen của người phụ nữ kia quá yếu.”
Trong tình huống thông thường, gen ai mạnh, dáng vẻ của người đó chiếm thượng phong.
“Giống như con vẹt ồn ào kia, khi gặp nguy hiểm huyết mạch yếu hơn trong cơ thể thằng bé sẽ phát huy tác dụng.”
Trên thực tế huyết mạch cùng loại với phượng hoàng, con vẹt càng mạnh hơn.
Nhưng mà chút gen này chỉ tồn tại một chút trong cơ thể Nguyên Cửu, nếu không phải gặp lúc sinh tử tồn vong, đối phương căn bản không có loại biến hóa này.
Hứa Thu gật đầu, viết sột soạt trên giấy, viết những tin tức quan trọng.
Thực ra cô vẫn có chút nghe không hiểu, nhưng mà không sao, nhớ kỹ trước, đến lúc đó trở về tra sau.
Nếu đối phương là cậu Bạch Táp mà nói, vậy có phải ân oán giữa anh và đám cướp hamster chỉ là hiểu lầm hay không?
“Anh là vì Bạch Táp nên tới đây sao? Anh cũng giống như Kim Tinh Tinh, muốn đưa Bạch Táp rời đi đúng không?”
Không đúng, nếu là như vậy mà nói, dường như vẫn có điểm nào đó không đúng.
“Bởi vì mưa thiên thạch, đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn cho nên tới nơi này.”
Từ thanh thiếu niên biến thành người trưởng thành xong, hình thức tư duy cũng sẽ hơi thay đổi.
Trạng thái thanh thiếu niên vô cùng kiêu ngạo, chết vì sĩ diện, kiên quyết không nhận.
Một số chuyện nhỏ đều đủ khiến bọn họ tính toán chi li rất lâu, nhưng đối với Ngôn Đông hiện giờ mà nói, chuyện này không phải chuyện mất mặt gì.
Đương nhiên chuyện mất mặt chân chính bị anh nhẹ nhàng bâng quơ tô son trát phấn qua đi, ví dụ như anh trực tiếp đuổi theo đám cướp hamster, vậy mà không thành công đoán trước được nguy hiểm tới gần, còn thao tác sai dẫn tới đâm nhầm vào trong đống thiên thạch.
Nói cũng phải, tuy đám cướp hamster kia không nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông điều khiển phi thuyền như thế nào, nhưng bọn họ nhận ra phi thuyền rơi xuống.
Ở giữa xác phi thuyền của Ngôn Đông chỉ có mình anh, cho nên không tồn tại khả năng hiểu lầm gì đó.
Cho nên nói chuyện này đơn thuần chỉ là trùng hợp, đúng là trùng hợp rất lớn.