Chương 290: Vòng tay mới
Nhà ăn là mở cho Hứa Thu cùng với giáo viên tuyển dụng ăn, ngoại trừ tiền lương cơ bản ra, còn có trợ cấp đồ ăn, phần trợ cấp này chia cho những giáo viên này.
Bọn họ có thể dùng thẻ mua cơm ở nhà ăn, cùng với mua sắm một ít vật phẩm ở quầy bán đồ ăn vặt ở gần nhà ăn, ví dụ như giấy, bút, vở, còn có một ít đồ ăn vặt.
Nếu đám giáo viên này không dùng hết tiền này, Hứa Thu cũng không trả về.
Chuyện này xem như tính cưỡng chế kéo nội cần của nhà trẻ, khiến bộ mặt của nhà trẻ đẹp hơn.
Nhà ăn không mở ra với nhân viên xã hội ở bên ngoài, quầy bán đồ không có nhiều thực phẩm lắm, trên cơ bản đều là hàng hóa Hứa Thu lấy từ thị trường bán sỉ trên Hắc Tinh, xảy ra vấn đề thì bọn họ đến tìm người bán chịu trách nhiệm.
Giáo dục là thứ rất xa xỉ đối với Hắc Tinh, chỉ có người giàu khu Thượng Đông mới có tư cách tiếp nhận giáo dục, Hứa Thu không thái quá giống như khu Thượng Đông, nhưng cũng không đến mức quá rẻ.
Tránh cho một số phụ huynh coi chỗ cô thành nhà giữ trẻ giá rẻ, bỏ lỡ những người chân chính coi trọng giáo dục đứa bé, nỗ lực muốn thay đổi vận mệnh của đứa bé và gia đình.
Ở khu vực bần cùng lạc hậu, không phải tất cả mọi người đều hăm hở tiến lên, dùng đôi tay của mình vất vả lao động đổi lấy tiền tài.
Bọn họ chỉ muốn nằm ăn cơm, chiếm tiện nghi, sống quá sa đọa.
Nếu không thể lấy ra được số tiền mà Hứa Thu định ra, vậy đứa bé của gia đình như vậy, có lẽ sau này đều không có biện pháp thay đổi cuộc sống ban đầu.
Nghĩ tới một số đứa bé vô cùng khó khăn, nhưng rất muốn tiếp nhận giáo dục, Hứa Thu đặc biệt thêm 10 suất nữa, làm một lớp đặc biệt.
Đứa bé của lớp này phải dựa vào chính mình nỗ lực kiếm tiền, bọn họ có thể làm một số việc Hứa Thu cho, dùng sức lao động của mình đổi lấy học phí và tiền cơm.
Hứa Thu sẽ không cho bọn họ thêm tiền, học phí và tiền cơm là trừ thẳng tiền lương, tránh cho đám trẻ này bị áp lực.
Thực ra Hứa Thu cũng không phải người vĩ đại như vậy, cô chỉ làm việc mình cảm thấy chính xác.
Cô đồng ý để phụ huynh học sinh đưa cơm trưa tới, ăn đồ ăn của bọn họ, sẽ không tồn tại thứ không sạch sẽ ở nhà ăn gì đó, khiến đám trẻ sinh bệnh.
Trên Hắc Tinh có cửa hàng nhỏ, cửa hàng bách hóa còn có siêu thị to, nhà trẻ sẽ đóng siêu thị không người, đống rau dưa mới Hứa Thu gieo trồng, trái cây linh tinh, đồ thừa ra cô đều dùng phương thức khác cầm đến chợ bán đồ ăn để bán.
Ở trên Hắc Tinh, những rau dưa trái cây mới này không có khả năng được mọi người thích, nhưng tính trân quý của chúng nó, vẫn quyết định những thứ này được bán với giá xa xỉ.
Trên thông tin thông báo tuyển dụng, Hứa Thu viết đơn giản đãi ngộ phúc lợi của giáo viên nhà trẻ, thuê một số đứa bé địa phương đi rải tờ đơn, sau đó ở nhà trẻ đợi phụ huynh tới cửa.
Đám Bạch Táp xen lẫn trong đám trẻ kia, thay quần áo mới không quá thu hút, đi ra ngoài phát tờ đơn.
Dưới trợ giúp của tinh linh AI và 008, Hứa Thu làm vòng tay mới cho đám trẻ một lần nữa.
Bên trong vòng tay cấy vào trang bị định vị, còn thêm hướng dẫn mới nhất, tránh cho đám trẻ đi lạc trong hoàn cảnh mới.
Vòng tay còn có chức năng phòng ngự, sẽ không sinh ra thương tổn gì đối với đám trẻ, nhưng có thể phóng điện đối với bên ngoài, điện giật đám người có ý đồ thương tổn bọn họ.
Phát xong truyền đơn mấy ngày, mấy ngày qua đi đều không có phụ huynh tới cửa, đám trẻ hơi lo lắng.
Mộc Chức hỏi: “Hiệu trưởng, thật sự sẽ có người tới sao?”
Con chim nhỏ bá đạo nói: “Không có người tới không phải càng tốt à, tớ không muốn đám người lung tung rối loạn tiến vào nhà trẻ chúng ta.”
Trọng điểm của Châu Nương không phải người mới tới hay không, mà là người mới có cướp đi sủng ái thuộc về bọn họ hay không:
“Nếu không tuyển được giáo viên mà nói, vậy hiệu trưởng cũng phải dạy bọn họ sao?”
Hứa Thu lắc đầu: “Cô chỉ dạy các em không dạy bọn họ, yên tâm đi, sẽ tuyển được.”
Cho dù là bản thân Hứa Thu, cũng quyết định sau này đặt trọng tâm lên quản lý nhà trẻ, cô cũng có mộng tưởng của mình cần phải làm.
Cô muốn thu thập sách tranh các loại động vật và thực vật theo yêu cầu của 008, sau đó cố gắng vì 008 tìm đủ năng lượng, nỗ lực vì mình trở lại thế giới của mình.
“Sau này hiệu trưởng còn quản chúng em không?”
Hứa Thu trả lời chắc chắn: “Quản, đương nhiên quản.”