Chương 299: Quan sát
Sau đó lại có tiến sĩ D tới, thói ở sạch khiến người ta giận sôi, lần nào tới viện nghiên cứu ngầm mỗi người đều trải qua một con đường tiêu độc, Hứa Thu gần như ném thứ nguy hại đáng sợ này ra sau đầu.
Nhưng hiện giờ cô ý thức được, thực ra sinh vật này không biến mất.
Khi nhà trẻ bọn họ trồng trọt những cây nhiều hoa, ong mật thụ phấn, thỉnh thoảng còn có bướm bay qua, hấp dẫn lực chú ý của mèo con.
Khi xới đất, thỉnh thoảng còn thấy được mấy con giun.
Có ong mật, chuồn chuồn, con bướm.
Ngay cả ruồi bọ, con gián, muỗi, còn có côn trùng hút máu gì đó nữa, đủ loại sâu đáng sợ.
Bọn họ thường xuyên xuất hiện ở hoàn cảnh kém, chỗ gỗ hư thối, mặt tường âm u ẩm ướt.
Nhà trẻ có nhiều người tới, đều là người tương đối bình thường ở gần đây.
Vì để đứa bé nhà mình có thể được nhà trẻ tiếp nhận, dưới điều kiện hiện có, cha mẹ đám trẻ này đều cố gắng khiến người đứa bé nhà mình sạch sẽ một chút.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn có một số người chỉ coi danh từ vệ sinh sạch sẽ này ở mặt ngoài, bọn họ chỉ lo mặt ngoài ngăn nắp, không chú ý tới những thứ nhỏ như vậy trên người con mình.
Đương nhiên, có lẽ bọn họ không để ý, dù sao trên người rất nhiều động vật hoang dại, đều tồn tại ký sinh trùng gì đó.
Bản thân nhân loại vốn là động vật cao cấp, mấy đứa bé hỗn huyết đến lung tung rối loạn này còn hơn thế.
Hứa Thu tiếp tục xem video, phát hiện có một số đứa bé gãi người mình, giống như cảm thấy ngứa, sau đó bốp một tiếng đánh chết một con sâu nhỏ, không thèm để ý chà lau người mình.
Không được, cô chỉ quan sát những hình ảnh này, đã cảm thấy hít thở không thông.
Có một số thứ khi bạn nhìn thấy một con, chuyện này nói lên có khả năng chỗ che giấu có rất nhiều.
Lông tóc xù xù, bản thân chính là nơi tốt cho đám sâu đáng ghét sinh sôi nảy nở.
Lúc trước Hứa Thu đã nghĩ tới, tuy đứa bé nghèo một chút, nhưng mà chỉ cần bạn chịu nỗ lực có khả năng, vậy thì không quá quan trọng.
Nhưng hiện giờ cô cảm thấy mình nghĩ quá đơn giản.
Cho dù tiến hành kế hoạch loại bỏ sâu cho đám trẻ này, nhưng bọn họ về đến nhà vẫn sẽ mang đám sâu nhỏ này tới.
Nhà trẻ không có khả năng mỗi ngày đều tiêu diệt quy mô lớn, Hứa Thu làm đồ chơi bằng bông cho đám trẻ, thảm, nhà búp bê đều có khe hở nhỏ khắp nơi, đều có khả năng bị mấy thứ khủng bố này bá chiếm.
Những người này còn tham quan nhà trẻ của bọn họ cả ngày, không biết mang theo bao nhiêu thứ tồi tệ tiến vào.
Cũng may cô cũng không mở tuyến đường tham quan toàn diện với đối phương.
Hứa Thu có chút sốt ruột đi tới đi lui trong nhà trẻ, cô mua sắm nước thuốc đuổi côn trùng trong cửa hàng của hệ thống, phun một lần trong văn phòng trước, trên người mình cũng phun nhiều mấy cái.
Loại nước thuốc đuổi côn trùng này không có mùi gì, có hương cam rất nhạt.
Hứa Thu thông báo khẩn cấp với Hứa Bạch Bạch.
“Người đều đã quay được, khoan hãy để bọn họ tham quan khắp nơi, tốc độ biểu diễn cũng nhanh hơn, mỗi người cho hai phút biểu diễn, thống nhất chỗ sắp xếp, đừng để người ta chạy loạn khắp nơi, sau khi kết thúc để bọn họ đi từ đường lớn trở về.”
Cô lấy một quyển notebook thật dày trong ngăn kéo ra, dùng bút màu đen viết đậm hai chữ kế hoạch.
Có lẽ khoảng 2 tiếng sau, thông tin về các đám trẻ sẽ có, cửa nhà trẻ sẽ đóng lại lần nữa.
Hứa Thu nhanh chóng mở cuộc họp khẩn cấp trong nhà trẻ, cô mở video lúc trước ra, sau đó bùng bút laser chỉ điểm đỏ nhỏ, chỉ về phía hình ảnh được cô dừng lúc trước.
“Các em nhìn xem cái này, cái này!”
Đối mặt với khẩn trương của hiệu trưởng, đám trẻ sôi nổi an ủi cô.
Tiểu Mộc Chức nói: “Đừng sợ, hiệu trưởng em có thể dệt thêm mấy cái lưỡi trong phòng, ăn luôn chúng nó.”
“Không cần, không được, không thể!” Hứa Thu lập tức từ chối.
Một cô bé trắng nõn sạch sẽ nói ra những lời như vậy, hình ảnh vô cùng khủng bố được không.
Nhưng mà cô nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng: “Mùi trên người cô hôm nay, sẽ không khiến em cảm thấy ghê tởm, choáng váng đầu óc, muốn nôn à.”
Mộc Chức giống như là côn trùng, là con nhện nhỏ, tuy phong cách không quá giống loại khiến Hứa Thu sợ hãi, nhưng dù sao cô bé cũng là côn trùng, có lẽ có thể là hỗn huyết trùng tộc và nhân loại gì đó.
Nghĩ tới viện nghiên cứu kia nghiên cứu Mộc Chức, có khả năng là vì chuyện này.
Mộc Chức lắc đầu: “Không có ạ, trên người hiệu trưởng rất dễ ngửi, có loại hương vị ngọt ngào.”
Hứa Thu hơi nhẹ nhàng thở ra, có lẽ thứ kia không có hiệu quả lớn đối với Mộc Chức, nhưng mà vẫn phải kiểm tra một chút.