Chương 303: Con trai của tôi tên là Đa Mỹ Mỹ
Cô bé này lập tức khóc to, nhưng mà người cướp đi tờ đơn của bọn họ, là một tên rất có thế lực ở gần đây.
Lúc này không có người đứng ra giúp đỡ bọn họ.
Có một số người lén giấu tờ đơn đi, sợ mình giống như cô bé vừa rồi bị cướp tờ đơn.
Người đàn ông kiêu ngạo đoạt đi tờ đơn trúng tuyển của nhà người khác đi ấn chuông cửa:
“Mở cửa, nhìn thấy tờ đơn này không, tôi phải nộp tiền cho con trai tôi!”
Người cha ôm cô bé đôi mắt đỏ lên, trên trán nổi đầy gân xanh, đôi mắt vốn hơi lồi ra giống như đều sắp trừng ra ngoài.
Cửa không mở ra: [Xin hỏi, ngài là phụ huynh của Đa Mỹ Mỹ sao?]
“Không sai, con trai của tôi tên là Đa Mỹ Mỹ.”
Dù sao chỉ học nhà trẻ mấy năm, đến lúc đó tốt nghiệp xong sửa tên là được.
“Gạt người, cậu ta vốn không tên Đa Mỹ Mỹ, tôi mới là Đa Mỹ Mỹ.”
Cô bé bị loại người không biết xấu hổ này làm cho tức phát khóc.
[Là như vậy à, kiểm tra thấy thông tin ngài cung cấp không trùng khớp với hình ảnh của học sinh mới trên tờ đơn, mong ngài không giả mạo danh tính của người khác.]
Giọng nói máy móc nghe có chút dịu dàng nói.
[Mời phụ huynh đã xác nhận thân phận của mình dẫn đứa bé nhà mình đến cửa sổ nhân viên bên phải nhà trẻ tiến hành nộp phí.]
Giọng nói máy móc vừa dứt lời, một cửa sổ trên tường mở ra, từ bên trong vươn ra một gương mặt hiền hòa thân thiết.
“Phụ huynh đã xác nhận con mình trúng tuyển mau chóng đến nơi này tiến hành nộp chi phí đăng ký, hai ngày sau nhà trẻ của chúng tôi sẽ chính thức khai giảng.”
“Cái thứ gì thế này!
Người đàn ông kia hùng hùng hổ hổ, trực tiếp xé tờ đơn.
A Cát nhìn thấy cảnh này cũng rất tức giận, cậu bé không biết mình có thể trúng tuyển hay không, nhưng nếu người bị cướp tờ đơn là cậu bé, cậu bé chắc chắn sẽ tuyệt vọng.
Lúc này con trai của người đàn ông kia không khớp với bé gái, nhưng cậu bé nhớ rõ khi bọn họ đăng ký chỉ đăng ký tên họ còn có giới tính tuổi.
Cậu bé là nam sinh, nhỡ đâu bị đoạt đi mất, e rằng cậu bé sẽ tức tới mức mấy ngày ăn không ngon.
Bé gái kia đã ngồi xổm trên mặt đất khóc thét tê tâm liệt phế, phụ huynh của cô bé thoạt nhìn nổi trận lôi đình, đã sắp không nhịn được nắm chặt tay, vẫn là người quen ở xung quanh biết anh ta nên nhỏ giọng khuyên, trong lúc nhất thời mới không xảy ra chuyện đổ máu.
Hai bên thật sự đánh nhau mà nói, một bên khác có quyền có thế chắc chắn không thiệt được.
Nhà trẻ cũng không phải cơ cấu cơ quan, cho dù là bên thiện, cũng không có khả năng ra tay nhốt người khác lại.
Hứa Bạch Bạch ngụy trang nhân loại ở sau cửa sổ nói:
“Mong các phụ huynh yên tâm, chúng tôi đã làm đăng ký cẩn thận, đánh số trùng với hình ảnh và tên, địa chỉ càng tỉ mỉ, nếu bị mất tờ đơn mà nói, có thể làm lại lần nữa ở cửa sổ này. Tờ đơn chỉ là cung cấp cho mọi người mà thôi. Bằng chứng thu phí, tin tức liên quan chúng tôi đều lưu vào trong thông tin của nhà trẻ, có thể kiểm tra và ghi lại.”
“Tôi muốn làm lại, làm lại thế nào?”
Người đàn ông bế cô bé vẫn đang khóc thút thít dậy, đi tới trước cửa sổ.
“Thứ tự đến trước và sau, mời xếp hàng không được chen hàng.”
Người máy Hứa Bạch Bạch đối với ai cũng có thái độ như nhau, nghiêm khắc tuân thủ quy tắc, không thiên vị người xấu, cũng không phá hỏng quy tắc.
Mấy người trước đều tốt bụng nhường anh ta: “Để anh ấy làm trước đi.”
Bọn họ đều đi tới phía sau người đàn ông này, tuy nói không thể chen hàng, nhưng nếu người phía sau đều lựa chọn tạm thời rời khỏi hàng, xếp hàng một lần nữa, vậy cũng phù hợp với quy tắc.
“Mời quay mặt về phía cameras, không phải mặt anh, là mặt đứa bé. Tốt, tiến hành thao tác dựa theo nhắc nhở.”
Một giọng nữ điện tử dịu dàng nói.
[Mời chớp mắt.]
[Mời hơi há miệng.]
[Mời nhập vân tay.]
[Bạn nhập vân tay của bạn vào lần nữa.]
“Được rồi, số liệu đã đúng, hiện giờ có thể thanh toán, áp dụng phương thức dùng tiền mặt hoặc tiến hành chuyển khoản.”
Chỉ thấy Hứa Bạch Bạch ấn máy móc, sau đó lại có giọng nói không có cảm xúc gì vang lên.
[Hệ thống đang nhận tiền.]
[Đang đóng dấu biên lai.]
Ở trên cửa sổ nhỏ xuất hiện một tờ đơn: “Mời ngài nhận lấy biên lai.”