Chương 308: Hình như có chút không đúng lắm
Bên ngoài đèn được người ta làm một cái lồng rất kiên cố, còn thêm khóa nhỏ, sợ tên côn đồ có ý xấu lại đập nát đèn của bọn họ.
Còn có tên trộm trèo lên hải đăng vào ban đêm, ngày hôm sau mọi người phát hiện trên lồng có thêm nhiều chìa khóa hơn.
Bất tri bất giác, phố đen này đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Khi Hứa Thu dẫn theo đám trẻ ra ngoài hóng gió, thì thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm nói chuyện với người đàn ông xăm kín tay ở bên kia thiết bị đầu cuối:
“Anh, phố đen mà anh nói ở đâu thế, nơi đó là ngõ nhỏ bẩn thỉu tồi tàn mà, có phải anh gửi nhầm chỗ cho em hay không?”
Người xăm cánh tay nói tiếng địa phương: “Không có mà, không có khả năng.”
“Em cho anh xem.”
Người đàn ông vạm vỡ giơ thiết bị đầu cuối lên cao, quay hết cảnh tượng phía sau mình.
“Anh nhìn xem, ở đâu?”
“Hả, hình như có chút không đúng lắm, chuyện này không nên mà.”
Trong màn ảnh hiện lên một cô bé dẫm lên bánh xe thủng, người đàn ông xăm kín tay ở bên kia màn ảnh lập tức nói:
“Đa Đa, đây là Đa Đa nhà chúng tôi, gọi con bé hỏi xem sao lại thế này, là chuyển nhà hay làm sao?”
“Cậu cả.” Cô bé bị ngăn lại, thanh thúy gọi một câu.
“Ai ui Đa Đa, lớn lên đẹp như vậy, hai bím tóc trên đầu trông thật đáng yêu.”
Cô bé thoải mái hào phóng nhận lấy khích lệ của cậu cả nhà mình.
“Đa Đa, sao lại thế này, nhà chúng ta dọn đi đâu ư?”
“Cậu cả cậu thật ngốc, không phải là cháu đang chơi bên cạnh nhà mình sao?”
Đa Đa chỉ ngôi nhà phía sau mình: “Đây không phải là nhà chúng ta à?”
Người đàn ông xăm cánh tay tập trung nhìn vào, đúng vậy, tượng Phật trong nhà đặt ở đại sảnh, cách trang trí vẫn là trang trí cũ, nhưng mà những chỗ lộn xộn đồ đạc đều cất đi, trên cái bàn vốn dơ bẩn đầy dầu mỡ cũng được lót khăn trải bàn, có hoa nhỏ màu sắc còn tràn ngập tươi mát.
Rõ ràng tổng thể không có thay đổi gì, nhưng mà thoạt nhìn không giống lắm.
Chị gái ruột của người đàn ông xăm tay ngồi ở phòng bếp tách đậu, đó là loại đậu gọi là đậu nhảy, vỏ đậu vô cùng cứng rắn, khi tách ra đậu ở bên trong sẽ nhảy đi rất nhanh, sau đó nhảy đến khắp nơi.
Đậu nhảy đều không thể rơi xuống đất, vừa rơi xuống đất dính tro bụi sẽ nhanh chóng thối rữa.
Nhưng mà cô ta đã quen với loại đậu này, trên cơ bản có thể vừa bóc vừa nắm lấy hạt đậu trở về một cách quen thuộc.
Nhìn em trai ngốc nhà mình, cô ta vô cùng bình tĩnh gật đầu, trong nhà kiếm tiền quan trọng hơn, thật sự không có thời gian tán gẫu.
“Chị, sao trong nhà thay đổi nhiều như vậy, chẳng lẽ là nhà chúng ta đào được vàng, phát tài ư?”
“Đâu có thay đổi gì, vẫn luôn là như vậy.”
Tiếng cười thanh thúy của cô gái nhỏ vang lên: “Cậu thật ngốc.”
Cô bé lăn bánh xe, lăn từ đầu hẻm này sang đầu hẻm khác, tràn ngập vui sướng.
Người đàn ông xăm tay thông qua thiết bị đầu cuối, nhìn phong cảnh ở quê nhà xa lạ còn quen thuộc, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng khiếp sợ.
Mà hình ảnh dừng lại ở một vài bức tranh sinh động mỹ lệ là đám học sinh đang học ngoại khóa.
Đám học sinh thuần thục đặt ghế mình cõng tới xuống, sau đó dựng giá vẽ đơn giản, bắt đầu cầm bút sột soạt vẽ tranh.
Hứa Thu đặt lớp vẽ lên đầu ở nhà trẻ, sau khi đám trẻ có thể cầm bút vẽ vẽ ra một số đường cong cơ bản, cô lấy các thẻ màu ra để dạy bọn họ nhận biết màu sắc.
Sau khi học xong chương trình học một kỳ, nhà trẻ đệ nhị vũ trụ, học sinh mới của học kỳ đầu tiên đều tốt nghiệp, nhà trẻ cũng có một đống họa sĩ nhỏ.
Bọn họ xuyên qua trùng động, vượt qua rất nhiều tinh cầu đến hành tinh xa lạ này, hoàn thành nhiệm vụ dạy học của nhà trẻ đệ nhị vũ trụ một cách viên mãn.
Thời tiết chậm rãi trở nên rét lạnh, Hứa Thu cho đám học sinh mới nghỉ đông, nghỉ đông 3 tháng, đợi 3 tháng sau mùa đông trên tinh cầu này sẽ kết thúc.
Mùa đông ở Hắc Tinh luôn dài lâu, khiến người ta cảm thấy dày vò.
Mùa đông lạnh như vậy, lạnh như vậy.
Mà đám trẻ nhận hoa hồng nhỏ còn có giấy khen phần thưởng của mình về nhà xong.
Đám Bạch Táp đều tập trung lại, làm một chuyện lớn!
Nhân vật phong vân của nhà trẻ, thiên tài hội họa, Do Vũ, trải qua cuộc sống ở nhà trẻ khác hoàn toàn với hành tinh hoang lúc trước xong, đã thiết kế ra một bức tranh rất dụng tâm.