Chương 315: Vốn dĩ cũng không muốn đi vào
Những nhà xưởng cao cao đều đóng hết cửa lại, chỉ có một số siêu thị cỡ lớn cung ứng đồ ăn còn có cửa hàng bách hóa còn mở, ở bên khu sinh hoạt, cho dù đám trẻ này mặc sạch sẽ tới mấy, nếu không có người ở đó thì không thể đi vào.
Lị Lị vẫn luôn nghe bạn học lớp cô bé nói về cuộc sống tốt đẹp ở khu nhà giàu, cô bé nghĩ sẽ rất tốt, nhưng khi mới đến bên cạnh thì mộng tưởng biến mất.
[Xin đừng tới gần! Xin đừng tới gần! Vi phạm quy định tiến hành tấn công!]
Ngay khi xe nhỏ đi tới vạch vàng tượng trưng cho dải phân cách, một tiếng cảnh báo vô cùng chói tai vang lên.
Có giọng nói lạnh như băng nghe có vẻ vô cùng hung ác vang lên, đội thủ vệ người máy lao tới.
Đám nhóc Lị Lị là người chưa từng trải việc đời, người máy cấy vào chương trình liên quan sẽ không bao giờ tỏ ra thương xót với bọn họ.
Lị Lị ước lượng thực lực giữa hai bên, cảm thấy cô bé muốn hủy diệt những người máy này không phải vấn đề gì lớn.
Nhưng mà Châu Nương ở trong đội Lị Lị nhắc nhở cô bé: “Không thể tấn công, cậu quên hiệu trưởng từng nói thế nào rồi ư?”
Nơi này không phải hành tinh hoang không có thứ gì, Hứa Thu luôn ân cần dạy bảo, tuyệt đối không thể tùy ý phá hủy tài sản của người khác.
“Thật sự phá hủy tài sản của người ta, đến lúc đó có khả năng cả nhà trẻ đều không đền bù nổi.”
Lỗ tai hồ ly của Lị Lị gục xuống, vô cùng thất vọng nói: “Tớ biết rồi, vốn dĩ cũng không muốn đi vào.”
Trên thế giới này có rất nhiều người lớn, nhưng không phải người lớn nào cũng tốt giống như hiệu trưởng.
Khu nhà giàu không tốt đẹp như đồng bọn nhỏ của cô bé nói, bọn họ là một đám người rúc ở trong nhà không chịu ra.
Lị Lị vẫn chưa hết hi vọng, kéo xe nhỏ vòng qua vòng lại xung quanh mở loa mức to nhất.
Gió to thổi tiếng kêu đi rất xa, nhưng không có người nào đi ra, cho dù là bảo vệ hình như là nhân loại ở trong đình cũng không đi ra mua khoai nướng, khoai tây nướng cho Lị Lị.
“Nơi này không cứu được, chúng ta đổi nơi khác đi.”
Cô bé kéo xe nhỏ quyết định đến nhà đồng bọn nhỏ của mình trước.
Ở một bên khác của màn hình, là đội màu lam của Bạch Táp.
Đội bọn họ mở một cuộc họp ngắn trước tiên, nhìn bé Hồ Ly nóng lòng đi xa, cũng không vội không chậm.
Lần này hai anh em Đinh Đinh Đông Đông đều được phân tới đội màu lam của Bạch Táp.
Bọn họ nói: “Tớ cảm thấy chúng ta nên tìm đúng vị trí trước.”
“Phải tìm được đám khách hàng mục tiêu.”
“Đúng vậy!”
Do Vũ bổ sung: “Mục đích của chúng ta là bán mấy thứ này đi, nhưng phải dựa theo giá trên bảng để bán.”
Nếu không cần tiền chính là tặng đồ, tìm người có thể tặng đồ ăn miễn phí, thi đấu không có bất cứ ý nghĩ gì.
Giá quá thấp cũng không được, như vậy sẽ phá hỏng trật tự thị trường.
Giá cả dựa theo bảng của Hứa Thu, mua một cái bao nhiêu tiền, mua hai cái sẽ giảm bao nhiêu rõ ràng rành mạch.
“Chúng ta có thể áp dụng phương thức bán khác, dựa theo bán xong rồi tính, thấp nhất trước, sau đó sẽ bán tăng giá lên.”
Đám trẻ cậu một câu tớ một câu: “Phải tìm được người có thể mua đồ của chúng ta trước, nếu không bọn họ không có tiền, sẽ chỉ lãng phí tinh lực của chúng ta mà thôi.”
Bọn họ nói ra ý nghĩ của mình, cũng như các chi tiết hiện có, thảo luận trong vòng mười phút trước khi xây dựng một chiến lược sơ bộ.
“Tìm những bạn học có điều kiện trước, các cậu biết nhà bọn họ ở đâu không?”
Người xa lạ chưa chắc sinh ra tin tưởng đối với đội ngũ nho nhỏ bọn họ, đồ ăn vặt như vậy, lại không phải thiên nhiên, không trải qua nấu nướng ai dám ăn linh tinh.
Hứa Thu luôn nhấn mạnh mãi, không thể chạm vào đồ người xa lạ đưa cho, bao gồm phụ huynh của những học sinh trong nhà trẻ, nếu không có cô và Hứa Bạch Bạch ở đây, tuyệt đối không thể tùy tiện lấy đồ ăn của người khác và những thứ khác.
Thực ra đám trẻ này không quan tâm gia đình bạn học lắm.
Người cao cao tại thượng giống như Bạch Táp, bình thường căn bản khinh thường chơi với đám người kia.
Bản thân động vật họ mèo tương đối quái gở, cậu bé chỉ tốt hơn một con báo nhỏ, hay là một con sư tử hỗn huyết mà thôi.
Còn Do Vũ, cậu bé không lạnh lùng như Bạch Táp, nhưng thích yên tĩnh một mình.
Bởi vì cậu bé có thiên phú cao siêu trong phương diện hội họa, ở lớp mỹ thuật, có đôi khi còn mời Do Vũ làm chỉ đạo.