Chương 336: Tớ phải đi đây
Ngoại trừ ngôi sao ra, còn có ngàn hạc giấy, chuông gió vỏ sò giản dị, cục đá hình thù kỳ lạ tốn rất nhiều sức lực mới thu thập được, còn có một ít đồ ăn vặt làm thủ công, có một số thứ vô cùng kỳ lạ.
Mọi người đều làm ra sản phẩm dưới sự chỉ đạo của phụ huynh, tay đứa trẻ nhỏ, muốn niết được như cha mẹ mình cũng không phải việc dễ dàng.
“Cảm ơn.”
Vân Đóa Đóa giống như biến thành người máy chết lặng liên tục nói cảm ơn.
Tuy không đáng giá, nhưng mỗi thứ đều đại biểu cho tâm ý của đám trẻ.
Vân Đóa Đóa nhận từng cái, sau đó bảo quản gia cho vào trong một chiếc hộp to.
Quà tặng của những đứa bé khác, cô bé đều cất rất cẩn thận.
Cô bé nói một số lời, có cảm ơn bạn của mình, có cảm ơn giáo viên, đương nhiên cũng có cảm ơn hiệu trưởng.
Nói một lát giọng nói của cô bé bắt đầu nghẹn ngào, cô bé nhìn chim sơn ca không có biểu cảm gì, cố gắng nuốt xuống những lời muốn nói.
“Đại tiểu thư, đã sắp tới thời gian, chúng ta nên đi thôi.”
Hành trình đều là người lớn đã sớm định sẵn, không thể dễ dàng sửa đổi.
Hứa Thu tháo băng ghi hình ra, sau đó đặt vào trong một cái hộp tinh xảo rồi đưa cho Vân Đóa Đóa.
“Sau này cũng phải vui vẻ, em sẽ trưởng thành là một người lớn rất ghê gớm.”
Vân Đóa Đóa đi tới bên cạnh chim sơn ca, khịt mũi nói: “Tớ phải đi đây, tớ rất vui vì có thể kết bạn được với người bạn như cậu.”
“Vân Tước, cậu nói hai câu đi, bình thường cậu có quan hệ tốt với Vân Đóa Đóa như vậy.”
Hai người bạn khác ở bên cạnh khuyên giải, kết quả Vân Tước trợn mắt:
“Tớ không muốn nói chuyện với kẻ lừa đảo, nếu hôm nay không phải hiệu trưởng mời, cho dù ép tớ tới đây tớ cũng sẽ không tới.”
Vân Đóa Đóa rời đi, mang theo cảm động, tiếc nuối và thất vọng.
Tuy cô bé cũng không nguyện ý rời đi, nhưng nên đi vẫn phải đi, hơn nữa vừa đi như vậy, có lẽ tương lai hai người sẽ cả đời không gặp lại.
Người ở trên tinh cầu này, cho dù nỗ lực tới mấy nếu không thể nhảy khỏi giai cấp này, có khả năng sẽ ở trên Hắc Tinh này cả đời.
Sau khi Vân Đóa Đóa ngồi trên xe, Hứa Thu ngồi xổm trước mặt Vân Tước:
“Đi đi, vẫn luôn ngẩng đầu mà nói có khả năng sẽ bị đá trên đường làm vấp ngã, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn, cũng không mất mặt.”
Vân Tước hóa thành nguyên hình, giống như mũi tên rời cung bay ra bên ngoài.
Xe vừa mới bắt đầu khởi động, Vân Đóa Đóa nhìn thấy con chim nhỏ nào đó qua gương chiếu hậu kêu lên:
“Dừng xe!”
“Tớ sẽ cố gắng, rời khỏi tinh cầu này! Nhất định sẽ!”
Vân Tước đưa vòng cổ trên người mình cho Vân Đóa Đóa, đuổi theo một đoạn dài, mãi đến khi kiệt sức đối phương hoàn toàn biến mất trong tầm mắt cô bé.
Hứa Thu lại báo cho những đứa bé khác thời gian khai giảng, thuận tiện phát quà tết cho đám trẻ này, đều là một ít kẹo và bánh quy nhỏ tự làm.
Buổi chia tay kết thúc một cách viên mãn, mấy đứa bé ở lại có người khóc.
“Ô ô ô.”
Đám trẻ khóc rất thương tâm, cho nên Hứa Thu cũng đau lòng hơn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
…
“Vân Đóa Đóa đi rồi… Ô ô ô.”
Hứa Thu thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may không phải vì chuyện khác.
Sau khi kịp phản ứng, cô vô cùng kinh ngạc.
Bạn tốt nhất của Vân Đóa Đóa là Tiểu Vân Tước vừa mới đuổi theo ra ngoài, mà đứa bé đang khóc lóc hiện giờ là Mộc Chức, có tình cảm rất bình thường với Vân Đóa Đóa.
Mộc Chức cũng không phải là người tùy tiện chảy nước mắt, tuy nhà trẻ tuyển chọn rất nhiều học sinh mới, đám trẻ cũng kết bạn được với nhiều bạn mới, nhưng bọn họ không có tình cảm quá sâu với bạn học mới.
Giữa thiên tài và người thường như cách một vách tường thật dày, đám trẻ có siêu năng lực sẽ có hàng rào càng dày với người bình thường.
Lúc này rời đi không phải là người nào trong đám trẻ có siêu năng lực, cũng không phải người bạn bọn họ rất thích, theo lý mà nói đám trẻ không nên đau lòng như vậy.
Mộc Chức là con gái, tình cảm tương đối tinh tế, có khả năng hai người lén lút có quan hệ gì đó, cô không rõ lắm.