Chương 338: Không cho nói
“Cô cũng không muốn ở trong ấn tượng của mọi người, biến thành một kẻ lừa đảo.”
Hứa Thu nói: “Nếu mọi người giống như bạn học Vân Tước hôm nay, vẫn luôn đối xử lạnh như băng đối với cô mà nói, cô sẽ rất đau lòng.”
Đám trẻ lập tức tức giận.
“Hiệu trưởng không chịu đồng ý với bọn em, tết nhất không vui vẻ.”
Hứa Thu lấy một cái kẹo, nhét vào trong miệng đối phương: “Không cho nói.”
Nói mấy lời vô dụng, ăn luôn có thể lấp kín miệng đối phương đúng không.
Đứa bé liếm hai cái, phát hiện là kẹo thì nhai một lát, giọng điệu hung dữ:
“Đê tiện, nhưng cho dù cô dùng đồ ăn cũng không thể lấp kín miệng em.”
Thề sống chết bảo vệ quyền lợi nói chuyện của bọn họ.
Hứa Thu nói: “Chuyện tương lai người nào cũng không thể nói rõ, có khả năng mọi người là Vân Đóa Đóa, cô mới là người đáng thương bị vứt bỏ lại ấy chứ.”
Đám trẻ lớn tiếng ồn ào, tỏ vẻ mình trong sạch.
“Chúng em sẽ không như vậy đâu!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Bé Hồ Ly còn nói:
“Mọi người đều nói ở bên mẹ, em còn lựa chọn ở bên hiệu trưởng, em đã thành công nhảy ra bước đầu tiên, vì hiệu trưởng vứt bỏ gia đình.”
Miệng lưỡi này, nghiễm nhiên thành Hứa Thu là kẻ phụ lòng.
Hứa Thu vốn đang hơi buồn bực, ngây ngốc bị logic kỳ lạ này chọc cười: “Đây là những từ linh tinh gì thế, không được lén xem phim truyền hình của người lớn.”
“Em không có xem, những người khác thì em không biết.”
Có đôi lúc đám trẻ rất đoàn kết, nhưng mà khi nên giẫm những người khác thì không hàm hồ chút nào.
Đứa bé khác cũng không phải kẻ ngốc, nghe cô bé nói như vậy đều phản bác.
“Chúng tớ sẽ kiên trì lâu hơn cậu.”
“Ngày nào đó, không cẩn thận cậu sẽ vì mẹ cậu vứt bỏ hiệu trưởng. Tớ thì khác, cha mẹ tớ đều đã chết.”
“Tớ vốn không có cha mẹ.”
“Mẹ tớ cũng đã chết.”
Vậy mà đám trẻ lấy chuyện này làm tiền vốn, thực ra nói lên bọn họ sớm đã mất đi tin tưởng đối với cha mẹ mình, khiến Hứa Thu nghe cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Hứa Thu cố ý nói: “Bây giờ các em nói có vẻ dễ nghe, chuyện tương lai thì khó mà nói.”
Cô nói: “Hiện giờ các em cảm thấy cô tốt, đợi cô già đi, sẽ biến thành bà già đáng ghét.”
Do Vũ nói chuyện rất ngọt: “Cho dù hiệu trưởng già đi, cũng không biến thành bà già đáng ghét, còn là đại mỹ nhân.”
“Tuy em khen cô như vậy, nhưng thời gian vô cùng tàn khốc.”
Châu Nương lập tức bổ sung: “Cho dù hiệu trưởng biến thành bà già mặt đầy nếp nhăn, chúng em vẫn sẽ thích cô.”
“Đúng vậy, chúng em thích hiệu trưởng không phải vì hiệu trưởng trông đẹp đâu, hiệu trưởng, cô lại không có lông xù xù.”
Có thể nói ra những lời này, chỉ có Nguyên Cửu.
“Dù sao bọn em tuyệt đối không ghét bỏ hiệu trưởng.”
“Tách.”
“Đây là các em tự mình nói nhé, cô đều chụp hình lưu niệm rồi.”
Hứa Thu biết rất rõ, những đứa bé này sẽ dần lớn lên, cho dù không ở nơi này sớm muộn gì bọn họ cũng biến thành nhân vật vô cùng ghê gớm.
Nhưng khi mẹ ưng bắt ưng nhỏ học bay lượn, đều vô tình ném bọn họ ra, Hứa Thu không hi vọng vì tình cảm của mình gò bó đám trẻ ở trong vùng trời nhỏ bé như thế.
Cô vì nguyên nhân nào đó, chú định không có cách nào xem toàn bộ vũ trụ, cũng không có biện pháp lưu lại trên những vùng đất đó dấu vết nhỏ bé không đáng kể thuộc về mình.
Nhưng những đứa bé thông minh này thì có thể, Hứa Thu có thể đoán được thân phận của bọn họ không bình thường.
“Tương lai mọi người đều trở thành người lớn ghê gớm, sẽ đi đến nơi xa hơn.”
Hứa Thu nói:
“Cho dù là cô, hay là mọi người, mỗi người đều sẽ trải qua ly biệt. Có một câu gọi là trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, chính là nói mỗi bữa cơm luôn có ăn xong, người tụ tập lại cùng ăn cơm cũng sẽ tản ra. Cho dù là bây giờ, chúng ta cũng không thể mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh nhau.”
Hứa Thu tổ chức buổi chia tay này, nói là khiến Vân Đóa Đóa vui vẻ, ở phương diện khác cũng hi vọng có thể cho đám trẻ, còn có học sinh mới khác một tiết học với chủ đề chia ly.
“Cô cũng không phải là chui ra từ cục đá, cô cũng có cha mẹ, còn có ông nội bà nội.”
Đám trẻ vô cùng kinh ngạc: “Nhưng mà từ trước tới nay bọn em đều chưa từng gặp!”
Tràn ngập tò mò, mọi người rất muốn biết mẹ của hiệu trưởng trông như thế nào.