Chương 370: Quá mức khiếp sợ
Tử vong không có hộ khẩu, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác, cũng không khiến mọi người chú ý.
Thực ra Hứa Thu không phải người đầu tiên đối phương tìm người chịu tội thay, đương nhiên cũng không phải người cuối cùng.
Ngôn Đông thuận tay tố cáo nhân viên liên quan tham dự vào chuyện này, nhật ký phạm tội đều rõ ràng mạch lạc.
Anh không tranh công với Hứa Thu, sau khi làm xong chuyện này anh tiếp tục đề tài trước.
“Bọn họ không thích tôi không quan trọng, tôi có thể không ở nhà trẻ, không tham dự bất cứ công việc liên quan nào của nhà trẻ.”
Ngôn Đông nói:
“Cô có thể lựa chọn trở lại tinh cầu lúc trước, tiếp tục chuyện cô muốn làm, còn có phương thức khác, đến một tinh cầu nhỏ khác, tôi sẽ chuyển một phần tài sản của mình, chuyển hành tinh nhỏ tương tự cho cô.”
Phí thủ tục tài sản của viện nghiên cứu càng phiền phức, nhưng mà tài sản trên danh nghĩa của anh thì mặc anh xử lý.
“Trên danh nghĩa của tôi có 28 hành tinh nhỏ không dùng, cô có thể lựa chọn một cái thích hợp nhất. Yêu cầu duy nhất, để lại một mảnh đất cho tôi, tôi sẽ thành lập một viện nghiên cứu tư nhân ở đó.”
Hứa Thu vì quá mức khiếp sợ, không nói gì.
Ngôn Đông còn tưởng cô không hài lòng với điều kiện của mình, bổ sung thêm:
“Thủ tục chuyển viện nghiên cứu sẽ tương đối phiền phức, nếu cô cố chấp muốn tinh cầu kia cũng không phải không thể.”
“Viện nghiên cứu tư nhân, có phải quy cách rất lớn hay không, thiết bị bên trong có khả năng tôi không mua nổi.”
Ngôn Đông kinh ngạc nhìn cô: “Đương nhiên tài chính của viện nghiên cứu là tôi tự mình bỏ ra.”
Tiền của anh nhiều không có chỗ tiêu, lúc trước đuổi theo 40 tên cướp, chỉ vì không thích người khác đoạt đồ của mình mà thôi.
Xem xét tài sản trên danh nghĩa của mình: “Sửa đúng một chút, bây giờ cô có thể chọn trong 30 tinh cầu nhỏ.”
Tài chính của Liên Bang có hạn, lười đến mức tinh cầu không biết tên bỏ tiền ra khai phá đều thành hạng mục khen thưởng cho anh.
…
“Đúng… Đúng là có tiền.”
Bình thường Hứa Thu không oán giàu, nhưng mà trước mắt con thỏ to này thật sự có được quá nhiều.
[Tri thức chính là tài phú, chỉ cần cô chịu nỗ lực, phấn đấu mấy chục năm, có khả năng cô sẽ có được một trong hàng chục thứ anh ta có được hiện giờ.]
008 muốn tiêm tiết gà cho Hứa Thu, nhưng hiệu quả càng lúc càng kém hơn.
Hứa Thu không lập tức đồng ý: “Anh nói muốn xây viện nghiên cứu, là vì càng tiện nghiên cứu tôi sao?”
Ngoại trừ chuyện này ra cô không nghĩ tới nguyên nhân khác.
Đối với loại người như Ngôn Đông mà nói, có khả năng tiền tài chỉ là một chuỗi con số, hơn nữa trên danh nghĩa của anh có nhiều hành tinh nhỏ chưa khai phá như thế, một người không muốn tốn tinh lực đi khai phá đồ để đó không dùng, tới làm trao đổi với cô cũng không phải mua bán có hại.
Hứa Thu tự giễu, dù sao cũng là nhân loại cổ ba ngàn năm trước, bản thân cô hẳn là còn đáng giá.
“Cô có thể nghĩ như vậy.” Ngôn Đông nói: “Nhưng càng quan trọng, tôi cần một địa điểm làm việc hợp lý.”
Là người đều biết, anh là người cuồng công việc, cho dù không ở viện nghiên cứu làm nghiên cứu, về đến nhà cũng muốn tiếp tục làm việc.
“Anh đợi một lát đợi một lát.”
Hứa Thu muốn mở cuộc họp với đám trẻ.
Cô nghiêm túc nói: “Vì một số nguyên nhân phức tạp, qua một thời gian nữa có khả năng chúng ta phải chuyển nhà.”
“Bây giờ có hai lựa chọn, một là chúng ta thành lập tinh cầu nhỏ hoàn toàn mới, một cái khác là trở lại hành tinh sa mạc lúc trước, tiếp tục phát triển sự nghiệp ban đầu.”
Dù sao chuyện này liên quan tới đám trẻ, cho nên ý kiến của bọn họ vô cùng quan trọng.
“Mọi người muốn lựa chọn cái nào?”
Nguyên Cửu giơ tay nói: “Vậy chúng ta còn có thể gặp đồng bọn nhỏ trong nhà trẻ nữa không ạ?”
“Cô sẽ tranh thủ lại dạy một học kỳ ở đây, nhưng cho dù thế nào tương lai các em đều phải tách ra.”
Dù sao cô chỉ xây dựng nhà trẻ ở đây, mà không phải toàn bộ.
“Em muốn trở về, em nhớ Hoa Thanh.”
Đương nhiên là Hứa Thu không có khả năng mang đi hết đồ trong nhà trẻ, cây tre giống như Hoa Thanh vẫn luôn ở nơi ban đầu trong nhà trẻ.
“Em không muốn trở về, em muốn đến nơi mới.”
“Nếu em trở về mà nói, có thể để mẹ tới đây không?”
Người hỏi những lời này là bé Hồ Ly Lị Lị.
Hứa Thu lắc đầu: “Không được, phải đợi thêm một thời gian nữa.”
“Em cũng không muốn trở về.”
Tuy nơi đó có một số hồi ức tốt đẹp cùng trải qua với Hứa Thu, nhưng mà những thời gian tồi tệ đó, đều xảy ra ở nhà trẻ kia.
Nhỡ đâu đám người mặc áo blouse trắng, tay cầm ống tiêm lạnh lẽo lại đột nhiên trở về, làm sao bây giờ?
Đến một nơi xa lạ, chuyện này có ý nghĩa rất nhiều thứ phải bắt đầu lại từ đầu.