Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 394 - Chương 394. Sáo

Chương 394. Sáo Chương 394. Sáo

Chương 394: Sáo

Ngay sau khúc nhạc dạo là tiếng ca của Do Vũ, đứa bé có diện mạo tinh xảo này có được âm thanh của tự nhiên chân chính, vừa cất tiếng hát lập tức bắt được tâm hồn của mọi người.

Hoàn cảnh vốn có chút ầm ĩ, chỉ trong nháy mắt an tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy nhạc khúc.

Bài hát kết thúc, dư âm giống như không dứt bên tai.

Đợi khi lấy lại tinh thần, phụ huynh ở dưới đài lại bàn tán xôn xao.

“Dễ nghe, thật sự quá dễ nghe.”

“Loại nhạc cụ này trông thật kỳ lạ.”

Có người máy phụ trách dẫn dắt phụ huynh giải thích: “Là sáo huân.”

Sáo huân, thực ra lúc mới đầu là nhạc cụ dụ bắt con mồi.

Loại nhạc cụ này rất tinh xảo, mang theo bên người cũng tiện.

So với mấy thứ to như dương cầm, đàn guitar hay đàn violin, sáo huân là công cụ có thể mang theo người bất cứ lúc nào.

Suy nghĩ tới đám trẻ có thể phải sống sót trong tự nhiên, Hứa Thu đã rất cẩn thận trong việc lựa chọn nhạc cụ.

Ngoại trừ có thể lợi dụng âm thanh dụ bắt con mồi ra, loại nhạc cụ có lỗ này còn có thể làm vũ khí, dùng để ném mạnh kẻ địch.

Hơn nữa phần lớn nhạc cụ đều tương tự, nếu bạn có thể thổi được sáo huân, thì sẽ học được Harmonica, cây sáo linh tinh gì đó rất nhanh.

“Sáo huân này là đứa bé của nhà trẻ chúng tôi tự mình làm, có phải là bọn họ rất giỏi hay không.”

Khi đám trẻ biểu diễn, MC Hứa Thu cũng ở dưới đài.

Nhưng mà khán giả ngồi ở mấy hàng phía sau, cô ngồi riêng ở hàng đầu tiên, ngồi ở vị trí chéo sân khấu cho tiện ra vào.

Nhìn thấy người nói chuyện là hiệu trưởng nhà trẻ, mọi người tương đối kích động gật đầu:

“Lợi hại lợi hại, đám trẻ này đều rất lợi hại, nhưng cũng là hiệu trưởng dạy dỗ tốt.”

Người trưởng thành thương nghiệp thổi phồng lẫn nhau, nghe luôn khiến người ta vui sướng.

Sau khi nói xong với đám phụ huynh, Hứa Thu ngồi ở một bên khác, bên cạnh Ngôn Đông lạnh lùng khiến người ta không nhịn được cách anh xa ba mét.

“Cảm thấy thế nào?”

Đều là mấy đứa bé diễn xiếc mà thôi, dù sao đối với một số người trưởng thành mà nói, thực ra kém rất nhiều.

Khác với đám phụ huynh chưa từng thấy việc đời, người giống như Ngôn Đông có thể tiếp xúc đều là đám người đứng đầu, bình thường nhìn nhiều, hơn nữa bản thân anh cũng rất lợi hại, đương nhiên yêu cầu sẽ cao hơn không ít.

Nhưng mà nhìn đôi mắt trước mắt, vốn định nói mấy lời khó nghe, nhưng cuối cùng bị Ngôn Đông nuốt hết xuống, anh đưa ra một đánh giá có chút bình thường:

“Cũng không tệ lắm.”

“Cũng chỉ là không tệ sao?”

Muốn Ngôn Đông che lại lương tâm khen, nói là rất hay thì có chút khó khăn.

Cho dù trong đám người biểu diễn trên đài có cháu ngoại của anh, cũng không thể khiến Ngôn Đông làm trái lương tâm khen ngợi thêm.

Anh lựa chọn dùng phương thức khác nói thật “ở tinh cầu này, là số một”.

Trên tinh cầu này chỉ có một nhà trẻ như vậy, không chỉ là hạng nhất còn là hạng nhất từ dưới lên.

Nhưng mà hiếm khi con thỏ to này khen ngợi, Hứa Thu nhận.

Đã biểu diễn ba tiết mục đặc sắc, mới có 5 đứa bé lên.

Nhưng mà thực ra biểu diễn tiết mục không khác lắm, ca hát khiêu vũ diễn tấu, Hứa Thu còn nghĩ có nên để đám trẻ cùng nhau hát một bài, hát một bài về tình hữu nghị thiên trường địa cửu gì đó hay không.

Nhưng mà nội dung này thích hợp sắp xếp hạ màn, dùng bài hát như vậy kết thúc buổi lễ hôm nay đi.

Nếu ý nghĩ dàn hợp xướng được sử dụng, trong chương trình cuối cùng, Hứa Thu sắp xếp một màn kịch.

Một tiết mục kịch nói cần rất nhiều nhân viên dự thi, nhỏ hơn một chút, thì sắp xếp 5 đứa bé chưa ra sân cùng lên, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chủ yếu là một số đứa bé vẫn chưa biến thành hình người tốt lắm, nhưng mà tất cả đứa bé đều muốn tham dự, vậy ở trên sân khấu bọn họ có thể đảm nhận làm đạo cụ.

Hứa Thu đứng dậy, nói với microphone: “Cảm ơn diễn xuất xuất sắc của các em, lễ tốt nghiệp hôm nay còn có một tiết mục cuối cùng, chính là kịch nói ‘thu’.”

Mùa xuân là mùa vạn vật sinh trưởng, đại biểu cho tràn ngập sức sống, bắt đầu sinh mệnh.

Mà mùa thu là mùa thu hoạch, quả lớn chồng chất, mùa mọi người tràn ngập vui sướng.

“Mùa xuân tới rồi, lại đến mùa gieo giống.”

Giọng nói tự thuật, là của Nguyên Cửu.

Bình Luận (0)
Comment