Chương 439: Phiên ngoại – Tình yêu biển rộng 4
Nhưng mà trong tình huống thông thường, đám du khách tiến vào sẽ được dặn dò những việc cần chú ý nhiều lần.
Có người lễ phép sẽ không soi mói, mà người không có tố chất phần lớn là bắt nạt kẻ yếu.
Giống như mấy người Do Vũ nhìn thấy lúc trước, thái độ của người bên này cường thế một chút, lập tức nhát gan.
Đối phương khiếu nại bóp méo sự thật, bọn họ cũng không sợ.
Bởi vì khu du lịch đều có camera theo dõi, rốt cuộc ai thị ai phi, đều có luật pháp và đạo đức xã hội phán xét.
Đám nhân ngư cũng không lo lắng vì chuyện này ảnh hưởng tới lượng khách du lịch, cả khu vực đều là Do Vũ bỏ tiền nhận thầu, các nhân ngư không muốn làm công việc tiếp xúc với người khác, bọn họ có thể thông qua công việc xuống đáy biển vớt một ít bảo vật tự nhiên, tới đổi lấy tài nguyên.
Do Vũ không thể làm bạn với tộc nhân lớn lên, nhưng cậu ta vô cùng may mắn, gặp được hiệu trưởng.
Hiện giờ cậu ta biến thành một người lớn vô cùng ghê gớm, muốn giống như tộc nhân đã từng bảo vệ cậu ta, bảo vệ đám trẻ này thật tốt, khiến bọn họ có thể có được thời thơ ấu không có bất cứ khói mù gì, khỏe mạnh vui vẻ.
Đám trẻ đùa giỡn, một số đứa bé lá gan nhỏ ở trong góc khóc ô ô, không phát hiện Do Vũ đến, mãi đến khi tiếng huýt sáo quen thuộc vang lên:
“Toàn thể chú ý, tập hợp.”
Có cô gái nhỏ rất thích cậu ta lao tới: “Là Do Vũ, là anh Do Vũ!”
Trên bãi biển mà bọn họ cư trú có rất nhiều pho tượng, mà một pho tượng Hải Thần xinh đẹp trong đó, là do Do Vũ thiết kế điêu khắc thành.
Hơn nữa Do Vũ vẫn luôn bận rộn, cậu ta rất được hoan nghênh trong đám trẻ.
Ở đây đều là đứa bé, đột nhiên có người lớn xuất hiện còn là người lớn bọn họ sùng bái, mọi người lập tức vui vẻ lao tới.
Đám trẻ đang khóc thút thít cũng khịt mũi, vươn bàn tay trắng nõn lau nước mắt, ngừng khóc.
Đám trẻ vui vẻ vây quanh, bao vây lấy Do Vũ ở giữa.
“Hôm nay em muốn nghe chuyện xưa về Hải Thần.”
“Em muốn nghe anh Do Vũ hát.”
“Em muốn học thổi sáo!”
“Mình trước mình trước.”
Nghệ thuật gia thiên tài có được gương mặt đẹp trai ngồi xổm xuống:
“Mọi người từng người tới, chỉ cần yêu cầu của các em hợp lý, anh sẽ cố gắng thỏa mãn bọn em. Nhưng mà mọi người phải nghe lời, đi lấy ghế nhỏ tới đây trước, sau đó xếp thành một vòng tròn, thời tiết hôm nay rất thích hợp kể chuyện.”
Bên ngoài là gió bão rít gào, kêu vù vù, rất thích hợp quây quần bên nhau kể chuyện xưa, giống như rất nhiều năm trước, bọn họ ở trong căn nhà kia.
Nghĩ tới khoảng thời gian tốt đẹp đó, đôi mắt Do Vũ vô cùng dịu dàng, như bức tranh biển rộng gió êm sóng lặng, nhìn vào đôi mắt cậu ta sẽ khiến người ta quên đi quỷ khóc sói gào bên ngoài, cả trái tim đều an bình.
“Anh kể một câu chuyện xưa, lúc trước có một nhà trẻ vừa rách nát vừa nhỏ vừa tối đen, đám trẻ trong nhà trẻ thường xuyên đói bụng…”
Giọng nói tràn ngập sức quyến rũ của nhân ngư, giống như kéo đám trẻ này tiến vào trong hình ảnh đó.
Những ký ức thú vị này sẽ trở thành từng viên trân châu vĩnh viễn không thể ma diệt, có khả năng nhất thời quên đi ở sâu trong biển rộng ký ức, nhưng khi nhặt nó lên, sẽ không nhịn được cười hiểu ý.
Nước mắt hay là thương tổn, đều có thể được dịu dàng vuốt phẳng.
Đợi đám trẻ lớn lên, hãy nhớ đến tình yêu và sự dịu dàng của người lớn, và tiếp tục làm việc chăm chỉ để truyền lại phần tình yêu này.