Chương 442: Phiên ngoại – Bí mật của con thỏ tiên sinh 3
Đứa bé lớn tuổi nhất cũng mới ba bốn tuổi, nói chuyện còn kèm theo giọng non nớt, có sợ hãi theo bản năng đối với mọi thứ không quen thuộc.
Trong đám bọn họ tỉnh táo nhất là Ngôn Đông, cậu bé không cảm thấy sợ hãi đối với bất cứ chuyện gì.
Không sợ người lớn, không sợ khó khăn, không sợ hoàn cảnh lạ lẫm.
Mọi người hâm mộ còn ghen tị với cậu bé, trong lòng còn có chút sợ hãi.
Hâm mộ cậu bé có bộ óc thông minh, rất được coi trọng và yêu thích.
Sợ hãi khí thế của cậu bé, bởi vì Ngôn Đông vô cùng lạnh nhạt, thật sự không dễ tiếp cận, không thích để ý tới người ta.
Chỉ có cô gái nhỏ Bạch Tuyết, cảm thấy mình là chị em của cậu bé, cho dù Ngôn Đông vĩnh viễn lạnh như băng, cô bé cũng lấy hết can đảm trò chuyện với cậu bé.
Cho dù cô bé luôn không thấy được mình trong mắt Ngôn Đông, nhưng Bạch Tuyết tin tưởng vững chắc, không ngừng kiên trì luôn có tác dụng nhất định.
Ít nhất khi người khác nói chuyện, Ngôn Đông sẽ không chút nể tình rời đi, mà khi cô bé nói chuyện, Ngôn Đông luôn ở bên cạnh có thể an tĩnh mà ngây ngốc hai giây.
Thêm hai giây, vẫn có khác biệt!
Thực nghiệm như bọn họ rất chú ý hiệu suất sao, một giây đều có thể chậm trễ nhiều việc.
Giống như thường ngày, Ngôn Đông vẫn không để ý tới cô bé rời đi.
Bạch Tuyết cũng không tức giận, tuy bọn họ là cùng rời đi, nhưng khi mở mắt tỉnh dậy đã ở nơi khác nhau.
Ngôn Đông đi lâu hơn cô bé mấy tiếng, cha từng nói trên ngời cô bé chảy một nửa huyết mạch tương tự với Ngôn Đông, hơn nữa bọn họ đều có thể biến thành con thỏ to.
Chuyện này nói lên đối phương là em trai của cô bé, cô bé lớn tuổi hơn, làm chị gái thì phải yêu quý em trai.
Cho dù đứa em trai này luôn không thừa nhận quan hệ của bọn họ, còn cảm thấy cô bé quá ầm ĩ, ấu trĩ ngu ngốc không có tác dụng gì.
Vật thí nghiệm không có nhiều tác dụng, không được ở lại viện nghiên cứu quá lâu.
Có người tiêm thuốc mê cho đám trẻ, sau đó đưa bọn họ rời khỏi viện nghiên cứu.
Đứa bé mắc bệnh hay quên, ở tuổi này, phần lớn đều không có ký ức gì, đặc biệt là chủng tộc trí lực phát triển chậm, cả ngày ngoại trừ ăn trong đầu không có gì.
Bọn họ được đưa đến nơi thích hợp sinh tồn, sau đó nhanh chóng bị quên đi.
Đồng bọn nhỏ ngày xưa cả đám đều đi mất, Bạch Tuyết cũng sắp rời đi.
“Đợi chị lớn lên nhất định sẽ trở về đón em!”
Đôi mắt của cô bé đỏ rực, khịt mũi nói:
“Tuy chị không thông minh như em, nhưng chị nhất định sẽ nỗ lực trở nên lợi hại hơn.”
Giọng nói của Bạch Tuyết biến mất, bóng dáng nhanh chóng biến thành điểm đen không thấy nữa, gió tuyết thổi qua, phi thuyền to như vậy đều không thấy.
Khi chia xa, Bạch Tuyết chảy rất nhiều nước mắt, nước mắt rơi lên trên mặt đất đầy tuyết, chỉ trong nháy mắt kết thành băng, cứng rắn, không khiến người ta thích chút nào.
Ngôn Đông…
Trong lòng Ngôn Đông không xao động, quay đầu trở về với đống sách vở mà đám trẻ đùa nghịch nói là nhàm chán.
Một chuỗi con số, công thức vô cùng hại não, đối với cậu bé còn thú vị hơn là sống phóng túng.
Tình cảm của nhân loại quá phiền phức, không có ý nghĩa, còn rất nhàm chán.
…
Ngôn Đông lấy tốc độ kinh người trưởng thành, rất nhanh kiến thức mà các nhân viên nghiên cứu từ hướng khác nhau trong viện nghiên cứu đều bị cậu bé đào rỗng.
Lúc này người sáng tạo ra cậu bé đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt kiêu ngạo:
“Con trai, cha đã không còn cách nào dạy cho con quá nhiều thứ.”
Khi ông ta nói những lời này, cảm xúc vô cùng phức tạp, vừa kiêu ngạo vừa có chút đau lòng.
“Con nên rời khỏi nơi này, nhìn thế giới bên ngoài.”
Tuy thông qua Thiên Não, bọn họ có thể có được rất nhiều tri thức, nhưng nếu chỉ cực hạn ở viện nghiên cứu nho nhỏ, kiến thức của con người là hữu hạn.
Người đàn ông trở nên già nua này đưa hết tất cả tài phú của mình cho Ngôn Đông.
Đó là một khoản tiền tương đối lớn, cho dù tương lai Ngôn Đông không làm gì, mấy thứ này cũng đủ cho cậu bé ăn đồ ngon mấy đời.
Ngôn Đông không có cảm giác gì đối với chuyện này, không có vui sướng, không có bi thương.
Đôi mắt của cậu bé như là đá quý sáng lấp lánh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ cảm thấy đây là một gương mặt lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.
Đều đã qua bảy tám năm, đứa nhỏ này vẫn giống như lúc trước, không có bất cứ thay đổi gì.