Chương 445: Phiên ngoại – Bí mật của con thỏ tiên sinh 6
Bởi vì diện mạo cũng đủ ưu việt, phía chính phủ muốn tìm cậu bé chụp quảng cáo, còn muốn ký hợp đồng bồi dưỡng cậu bé, đương nhiên là đều bị Ngôn Đông từ chối.
Nhưng mà đối phương cũng tỏ vẻ có thể lý giải, dù sao đứa bé thiên tài như vậy, cho dù không dựa vào mặt kiếm cơm, dựa vào đầu óc cũng có thể ăn cơm.
Lấy được số tiền này, lại lợi dụng đối phương sáng lập một tài khoản mới, Ngôn Đông lập tức giải trừ thôi miên với người đàn ông, sau đó rời khỏi căn phòng nhỏ chỉ là chỗ ở tạm thời đối với cậu bé.
Người đàn ông kia tỉnh táo lại xong đã quên mất ký ức lúc trước của mình, khi phát hiện nhà mình trở nên sạch sẽ xong, anh ta vô cùng khiếp sợ, còn dùng sức véo mạnh đùi mình một cái.
Sau đó nhảy bật lên tru lên, đau chết anh ta!
Tiếng kêu của anh ta kinh động người máy ngủ đông trong phòng ngủ.
Người máy cầm nồi bát đi ra.
Người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này, trực tiếp lao lên, nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể.
Người đàn ông này không có cha mẹ, chỉ có người máy bảo mẫu do chính phủ phát, nhưng mà theo khoa học kỹ thuật phát triển người máy bảo mẫu đã sớm hỏng, xưởng linh kiện sản xuất linh kiện đều đã sớm đóng cửa.
Mà nghèo khổ như anh ta làm công việc tầng chót xã hội này, căn bản không có biện pháp tích cóp đủ tiền sửa chữa người máy.
Nhưng đột nhiên có ngày người máy được sửa, còn dọn dẹp toàn bộ rác ra ngoài.
Nếu không phải chỗ đùi anh ta còn mơ hồ đau đớn, người đàn ông này sẽ cảm thấy đây là một giấc mộng tuyệt vời.
Nếu là giấc mơ mà nói, hi vọng anh ta vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Người đàn ông này vui buồn, Ngôn Đông không biết, cậu bé cũng hoàn toàn không thèm quan tâm, dù sao buồn vui của nhân loại cũng không tương thông, Ngôn Đông còn là một người căn bản không thể cộng tình.
Cậu bé đi không có mục đích ven khu người giàu và khu nghèo khó, muốn tìm được thứ mình cảm thấy có hứng thú.
Mãi đến khi sắc trời rất muộn, ven đường xuất hiện một sinh vật hấp dẫn ánh mắt cậu bé.
Đó là một con thỏ cái, không đúng, nói một cách chính xác là cô bé mặc bộ đồ thỏ lông xù xù, trên cổ đeo dây chuyền hình con thỏ.
…
“Cô bé, cha mẹ cháu đang ở đâu?”
Cho dù là nơi tương đối phát triển, cũng không có khả năng không tồn tại người xấu.
Người đàn ông muốn lừa gạt cô gái nhỏ trước mắt có gương mặt dài, thoạt nhìn không phải là gương mặt tốt.
Cho dù là từ đôi mắt của ông ta, hay là biểu cảm, cùng với động tác tay còn có quần áo…
Ngôn Đông đều có thể đưa ra kết luận.
Người đàn ông nói chuyện tuyệt đối không phải là người tốt trong xã hội này.
Một người xấu cộng thêm một cô gái nhỏ mơ hồ lạc đường, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện tồi tệ gì, rất dễ dàng phỏng đoán ra được.
Biểu cảm của cô bé kia thoạt nhìn còn hơi ngốc, rõ ràng là không biết đã xảy ra chuyện gì.
Có thể là vì cô bé quá nghịch ngợm, bị người nhà vứt bỏ.
Ngôn Đông biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng không nói gì.
Giọng nói nơn nớt của cô bé vang lên: “Mẹ nói, thông tin trong nhà không thể tùy tiện nói cho người khác.”
“Như vậy sao, cháu giỏi quá, mẹ cháu bảo chú tới đây đón cháu.”
Nơi này là đường ranh giới, có rất nhiều người máy cảnh sát tuần tra trên phố.
Lừa cô bé đến hẻm nhỏ, sau đó lại đánh ngất mang đi, như vậy sẽ tương đối an toàn.
Dù sao người máy cảnh sát không thể phán định giữa người xa lạ có là quan hệ người quen hay không, có khả năng là đứa bé đang ngủ trong lòng cha.
Nếu tùy ý cướp đứa bé đi mà nói, sẽ kinh động đến người máy cảnh sát.
Làm như vậy nguy hiểm thật sự quá lớn, trái lại tiền lời sẽ hạ thấp.
Cô gái lắc đầu: “Cha mẹ cháu không ở đây, không đi.”
“Vậy chú mời cháu ăn kem, kem ăn rất ngon, cháu xem thời tiết nóng như vậy.”
Một cái kem nho nhỏ có thể đổi lấy một cô bé thông minh xinh đẹp, thật sự là có lời.
Cô gái nhỏ lại lắc đầu: “Mẹ cháu nói, không thể tùy tiện ăn đồ người khác cho.”
Dưới cái nhìn của Ngôn Đông, người đàn ông tương đối xấu xí này đang cố gắng nở nụ cười rất ngấy:
“Xem cháu nói gì kìa, chú là chú, làm chú thì phải mời cháu ăn kem rất bình thường. Chú có một đứa con gái tuổi không khác cháu mấy, con bé cũng có mái tóc màu đen như cháu, trông vô cùng đáng yêu, con bé thích ăn kem, còn thích ăn vị dâu tây.”