Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 64 - Chương 64. Chúng Tôi Có Thể Không Đi Vào Trong Hay Không

Chương 64. Chúng tôi có thể không đi vào trong hay không Chương 64. Chúng tôi có thể không đi vào trong hay không

Chương 64: Chúng tôi có thể không đi vào trong hay không

"Không phải... Chúng tôi có thể không đi vào trong hay không?"

Bọn họ cũng biết ý của Hứa Thu nhưng cái chân vốn không chịu nghe theo sai bảo.

Suy cho cùng thì cánh cửa đó rất giống như cánh cửa đi xuyên qua địa ngục, hai người bọn họ có cường tráng đến thế nào, khi đối mặt với đám mãnh thú kia cũng chỉ như cừu con rơi vào miệng hổ.

Có con cừu nào trông thấy hổ mà không quay đầu bỏ chạy? Hai người bọn họ chỉ đứng im không nhúc nhích, như vậy là đã dũng cảm lắm rồi.

Hứa Thu thờ dài và thổi một tiếng còi lớn vào cho đám trẻ đang nghỉ ngơi trong ký túc xá của mình.

"Các em đi ra ngoài trước đi, tập hợp ở sân thể dục."

Nghe được tiếng còi quen thuộc, đám trẻ hớt hải lao ra ngoài như một cơn gió.

Nhìn thấy cái con vật đều đã đi ra ngoài, hai người đàn ông ngay lập tức chạy trốn vào trong với tốc độ còn nhanh hơn cả thỏ. Hứa Thu đứng ở cạnh cửa, tóc mái đều bị luồng gió khi chạy ngang của hai người họ thổi tung.

"Các em sẽ tập luyện ở sân trong khoảng một giờ, trong ký túc xá cần tiến hành một thi công nho nhỏ."

"Bạn học Bạch Táp, em chịu trách nhiệm kỷ luật nhé."

Giao việc cho Bạch Táp vẫn rất đáng tin. Hứa Thu lại đi vào trong ký túc xá, lấy bút ra vẽ thành đường viền của một cánh cửa.

Hứa Thu chỉ vào chỗ mà mình mới vừa vẽ ra: "Đây, đập bỏ phần tường này đi."

Bức tường nằm ngay hành lang giữa ký túc xá và cửa ký túc xá, ngăn cách sân và bên cách vách, chính là đi vòng qua nơi Hứa Thu đi vòng qua ruộng đồng và bãi chăn nuôi.

Nhìn chung, nhà trẻ này trông không có gì nổi bật, nhưng lại có rất nhiều đường ống dẫn nước đặt ngầm.

"Ối ối ối ối!"

Hai người đàn ông xác nhận lại lần nữa, mặc dù cảm thấy bối rối nhưng họ vẫn đập hì hục theo như yêu cầu của Hứa Thu, dùng búa đập mạnh vào vách tường cứng rắn.

"Búa nhỏ 40, búa lớn 80..."

Nghe những tiết tấu gõ nhịp nhàng, Hứa Thu nhìn không được đọc ra vài lời thoại, Đường Nạp Đức và Quỳnh quay đầu nhìn cô một cách đầy ngạc nhiên. Cô ho hai cái, chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại.

Công trình vô cùng quan trọng, mặc dù quá trình nhàm chán nhưng cô cũng phải ở lại đây để giám sát.

Ước chừng đập được nửa giờ, mép cửa cuối cùng cũng thành công mở ra. Đập vào vách tường với tần suất liên tục, cánh tay của hai người đàn ông đều sắp nâng hết nổi.

"Một hai ba!"

Hai con người cùng hội cùng thuyền liếc nhìn nhau, buông búa xuống rồi phun nước bọt, hừng hực khí thế hô hào và dùng lực đẩy mạnh bức tường sang bên kia.

Bức tường gạch đổ ầm, trước mặt họ là một loạt người máy.

"Ồ!"

Đường Nạp Đức đúng lúc bắt gặp đôi mắt không hề có độ ấm kia, giật mình sợ hãi đến mức ngã ngang.

"Cẩn thận chút." Hứa Thu nhắc nhở một câu nhưng cũng không có đưa tay ra đỡ anh ta.

Đường Nạp Đức cũng không trông cậy vào Quỳnh có thể đưa tay ra cứu mình, vì thế nên anh ta đã tự phủi quần và đứng lên.

"Bọn chúng đang làm cái gì thế?"

Hai người họ hiếu kỳ nhìn theo, người máy bên ngoài làm việc hăng say đến khí thế ngất trời.

Hứa Thu đã để cho đám người máy đó đảm đương rất nhiều việc trong nhà bếp, đồng thời cũng đảm nhận gần hết công việc dọn dẹp vệ sinh trong nhà trẻ.

Hứa Thu vốn giao những công việc này cho họ, nhưng bây giờ họ đã hoàn toàn nhàn rỗi, chỉ còn mỗi việc đánh bóng những thứ vụn vặt lại thành đồ dùng.

Ban đầu hai người mệt chết chỉ muốn được nghỉ ngơi thật tốt, giờ bỗng nhiên bị mất việc trái lại cảm thấy vô cùng trống rỗng.

"Được rồi."

Hứa Thu lấy ra thứ gì đó từ trong túi nhỏ của mình, ném mạnh về phía hai người.

Đường Nạp Đức phản xạ bắt lấy thứ đồ mà Hứa Thu ném qua, vừa mở lòng bàn tay ra thì thấy chìa khoá lấp lánh trên đó.

Người thanh niên trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt khó tin, cái này... Cái này là chìa khóa của chiếc xe mà bọn họ đánh mất.

Mặc dù không cần chìa khóa bọn họ vẫn có thể lái xe đi, nhưng nhìn thấy chìa khóa này đồng nghĩa với việc Hứa Thu đã cho phép bọn họ đi.

"Ý của cô là?"

Bình Luận (0)
Comment