Chương 77: Sinh nhật 2
Nhìn đám trẻ đang chuyên tâm xây lắp các khối đồ chơi, Hứa Thu bảo người máy số 8-9 trông chừng đám trẻ này giúp cô, còn cô thì quay người đi vào phòng bếp.
Đón sinh nhật thì phải ăn mì trường thọ, cho nên sáng sớm hôm nay, Hứa Thu đã nấu mì cho đám trẻ, trong bát của mỗi đứa trẻ đều có một cái trứng chần nước sôi.
Trong cái bát của Bạch Táp còn có thêm vài con cá mòi chiên.
Cõ lé là loại cá nhỏ, dày cỡ ngón tay cái, nên chiên trong dầu thịt rất giòn, thịt rất mềm, nêm chút muối thì ăn rất ngon.
Thịt cá mòi rất nhiều, xương cá đều được chiên thơm phức, cô trực tiếp dùng răng cắn và nhai nát để ăn.
Xương tốt, hàm lượng canxi cao, bổ sung canxi sau khi ăn.
Thật ra mì cá đù vàng sẽ ngon hơn, chỉ là trong trung tâm mua sắm của hệ thống bán quá đắt, cô mua không nổi.
Hứa Thu đập mười quả trứng gà còn lại vào trong bát, sau đó ra sức dùng đũa đánh, với mong muốn đánh lên bọt.
Nhưng mà cô khuấy được một lúc thì thấy mỏi tay, nhìn thấy người máy số 3 làm việc bên ngoài, cô lại gọi nó vào.
“Nào, làm cho trứng trong bát này xoay với tốc độ cao.”
Hiệu suất của người máy đương nhiên là không tầm thường, nó cầm hai chiếc đũa kim loại và cứ thế đâm thẳng vào bát đũa, sau đó chiếc đũa trở thành cái bóng thật thật giả giả.
Rất nhanh, lòng trắng trứng nhanh chóng được đánh bông thành bọt mịn, Hứa Thu nhanh chóng hô dừng: “Được rồi, dừng!”
Người máy số 3 dừng động tác lại, Hứa Thu vội vàng lấy cái chậu lớn qua.
Cô theo đường vòng cung duyên dáng mà chất lỏng văng ra ngoài, rất may phần lớn lòng trắng trứng bị dính lại, chỉ có một phần nhỏ rơi ra ngoài.
Người máy không kiểm soát tốt tốc độ, chiếc bát mỏng manh bị bể luôn rồi.
Nếu như lòng trắng trứng này bay mất, trong túi cô cũng không còn tiền mua trứng gà nữa.
Những con gà nuôi trong nông trại đó vẫn là gà con, cô có đe dọa dụ dỗ như thế nào đi nữa thì cũng không thể móc trứng ra từ ổ của chúng được, một cái cũng không thể có.
Hứa Thu đón được lòng trắng trứng thì người máy cũng kịp thời đón được cô sắp bị ngã.
Đợi sau khi đặt bát đũa lại xong thì Hứa Thu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô liếc nhìn người máy, mặc dù nó không thể có cảm xúc như con người, nhưng Hứa Thu có thể nhìn thấy vẻ rụt rè khi làm điều gì đó sai trái từ khuôn mặt ngây ngốc của nó.
Được rồi, ngoài những công việc đơn giản, những việc yêu cầu kĩ thuật có chừng mực thì cô đành phải chịu khó làm vậy.
Chủ yếu là nguyên liệu không đủ cho người máy, cô cũng không có nhiều nguyên liệu quý giá để điều chỉnh dữ liệu cho người máy dùng thử và sai.
“Được rồi, mi vẫn nên về sạc điện đi.”
Người máy số 3 phục tùng mệnh lệnh đi ra ngoài, trước khi đi, Hứa Thu cứ cảm thấy người máy có chút ấm ức.
Có lẽ là vì thấy có thêm nhiều đứa trẻ dễ thương nên đọc vị quá mức rồi.
Hứa Thu chia một phần lòng trắng trứng đánh bông, rồi làm thành một chiếc bánh kem nhỏ theo công thức trong trí nhớ của cô.
Trong bếp không có lò nướng, nhưng đã đắp được một cái lò khá thô sơ.
Vì không phải là sản phẩm công nghệ cao nên tất cả nhiệt lượng đều phải do mình tự kiểm soát.
Cô cho thêm dầu ăn vào và đánh đều, rây bột cake flour, vo sơ rồi cho vào lò nướng.
Hai mươi phút trôi qua rồi, bánh kem số 1 ra lò, lửa quá lớn, nướng cháy rồi.
Mười lăm phút sau, bánh nướng ra lại có chút mùi tanh.
Một cái, hai cái……một đống thất phẩm chui vào bụng Hứa Thu, cô xoa xoa cái bụng căng phồng của mình, sau hai tiếng đồng hồ cuối cùng cô cũng làm chủ được độ lửa.
Lần này cuối cùng cô cũng làm được cái bánh lớn, tránh để bị lật xe, cứ vài phút là cô lại lấy cái kẹp và lấy khay bánh ra để xem thử.
Đợi đến khi phần nhân bánh bông lên thành một cái bánh tròn, vỏ hơi nâu thì cô cẩn thận lấy ra.
Dùng lòng trắng trứng, đường và sữa, Hứa Thu còn làm kem tươi, nhưng loại kem này không giống như loại kem bán ở các cửa hàng bánh kem, có thể được tạo thành các hình dạng và hoa văn rất đẹp, hương vị của nó cũng tương đối sảng khoái, chính là mềm mềm, hơn nữa nó phải được bảo quản bằng nước đá, nếu không nó sẽ nhanh chóng tan chảy.
Nhưng mà trong nhà trẻ không có nơi nào chế tạo ra đá viên, vật liệu kim loại hiện có cũng không thể làm tủ lạnh.