Nha! Trong Lòng Em Có Quỷ

Chương 20

Đồ Sam ngây người một hồi lâu, nhớ lại tình cảnh ngày đó, cũng tiêu hóa xong tiền căn hậu quả, thật lâu sau, cô mới cẩn thận hỏi: "Nói cách khác...... thật lâu trước kia anh đã biết em sao...?"

Du Dần vuốt cằm: "Ừ, nhưng anh không biết tên em, cũng không biết em bao nhiêu tuổi, học khoa nào, thậm chí không nghĩ tới còn có thể gặp lại em."

Đồ Sam nháy mắt mấy cái, hậu tri hậu giác có những suy nghĩ sâu xa trong đầu, khóe môi không tự giác vểnh lên: "Cho nên mới đối tốt với em sao?"

"Ừ."

"À......" Cô che miệng cười, gật đầu một cái: "Này."

Du Dần nhìn cô, cũng không nói chuyện, nhưng ý cười trong đáy mắt rõ ràng, sớm như trong dự tính.

Đồ Sam đặt chiếc ô lên trên đùi, nhịn không được vui vẻ lắc nó qua lại: "Em cũng nhớ không rõ bộ dáng ngày đó của mình như thế nào nữa."

Du Dần nhìn chăm chú vào cô: "Giống như cô dâu."

Đồ Sam mặt đỏ lên: "Cái gì a."

Du Dần nói: "Lúc ấy anh đã nghĩ, trên thế giới như thế nào lại có một cô gái như vậy."

Đồ Sam hai tay chống cằm, giảm bớt nhiệt độ cho hai gò má của mình: "Cô dâu...... Rất nhiều....."

Anh cười nhạt: "Đồ Sam chỉ có một."

Hai tay đang chống cằm, lập tức chuyển đến trước mặt: "Đừng nói nữa......" Cô thẹn thùng muốn chui xuống đất chạy trốn.

Du Dần mở ra một bàn tay của cô, nắm lấy tay cô: "Đã kìm nén lâu như vậy, cũng không để cho anh nói hết sao?"

Cô ngắm ngắm ánh mắt đen láy của anh, lại nhanh chóng rời khỏi: "Trong trái tim em, đã biết, biết rồi."

"Em biết cái gì?" Anh vẫn cố ép hỏi.

Đồ Sam lấy lại bình tĩnh, đúng lý hợp tình: "Biết anh cũng thích em, là thật lòng thích."

Du Dần hỏi: "Vậy vì sao luôn hoài nghi tình cảm của anh?"

Đồ Sam bĩu môi, nhẹ giọng hừ một tiếng, có chút ăn giấm chua: "Còn không phải bởi vì anh quá đẹp trai, thật nhiều cô gái thích anh."

Du Dần nghiêng người về phía cô: "Em cũng bởi vì bộ dạng anh đẹp mới thích sao?"

Đồ Sam trừng mắt nhìn anh: "Em mới không phải!"

"Ồ?"

Đồ Sam ấp úng: "Đúng, đúng vậy, em không phải, em và anh đều giống nhau, là bởi vì anh tốt em mới thích anh."

Anh lại "Ồ" một tiếng, có loại lạnh nhạt lười nhác hiểu rõ hết thảy.

Đồ Sam lại ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, xoay xoay đầu, sao lại thế này, hôm nay nhiệt độ không khí thật cao, bên ngoài nóng quá.

Tay cô, lại bị anh nắm lấy, giống như cử chỉ của những cặp đôi yêu nhau.

Những nghi ngờ vô căn cứ mấy ngày qua đều được làm dịu đi, ở chỗ này, trong sạch như nước, chỉ còn sót lại an ủi cùng hài lòng.

Hai người đồng thời nhìn về phía phương xa, bầu trời như hồ, mặt đất như thảm, màu lam cùng màu xanh hòa vào nhau, ánh nắng giống như kẹo cao su, làm hai mắt trở nên mơ hồ.

——

Du Dần cùng Đồ Sam ở trường học đợi một ngày, hai người ăn ở căn tin trường học, buổi chiều lại đi dạo trong quán ăn vặt trà sữa, cuối cùng còn đi thư viện, đều tự mượn một quyển sách.

Đồ Sam lấy một cuốn văn xuôi, Du Dần lại lấy một cuống tiểu thuyết Nhật Bản.

Ngồi đối diện, Đồ Sam không yên lòng, một chữ không xem vào, thỉnh thoảng nâng mắt lén nhìn Du Dần.

Chàng trai ngược lại chống cằm đọc, hết sức chăm chú.

Không thấy người kia nhìn lại, Đồ Sam bắt đầu nhìn anh thật chăm chú.

Lần này, Du Dần cảm giác được rồi, nhìn lại về phía cô.

Đồ Sam giật mình cúi đầu, hai tay sờ trán, khóe môi lại cong lên, tràn đầy ý cười.

Phòng sách vào buổi chiều, yên tĩnh và sáng sủa, giống như một cái thung lũng đầy ánh nắng mặt trời, động vật đều đang ngủ đông.

Du Dần lấy điện thoại di động ra, nhắn tin trên wechat gửi cho cô: Đọc sách, đừng nhìn anh nữa.

Đồ Sam mở ra xem, vừa buồn cười vừa tức giận: Em tĩnh tâm không được.

Du Dần: Không phải em muốn đọc sách sao?

Đồ Sam chu miệng: Em không đọc sách, nhìn anh cũng không được sao?

Nhận được tin nhắn này, Du Dần khép sách lại, dù bận vẫn ung dung nhìn về phía Đồ Sam.

Đồ Sam ngượng ngùng nhắm mắt, lại chậm rì rì mở mắt, phát hiện anh vẫn còn nhìn mình.

Cô tránh mắt, ổn định tim đập, thầm mắng mình không có tiền đồ, mới ra vẻ bình tĩnh trừng mắt nhìn anh.

Vẫn là không được, căn bản không có biện pháp nhìn anh quá 10 giây......

Đôi mắt của Du Dần quá sâu và nghiêm túc, giống như một đêm không gió.

Nó có thể làm cho người khác cảm thấy yên ổn, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy gặp nguy hiểm.

Cô nhắn lại: Em tiếp tục đọc sách đây.

Nhắn xong liền vùi đầu vào sách.

Qua một lát, di động trên bàn rung rung, Đồ Sam liền cầm lên xem, là tin nhắn mới của Du Dần.

Đồ Sam nhấn mở ra.

Cô bật cười một tiếng.

Một bức ảnh về màn trình diễn của anh, anh ôm đàn ghi-ta, vô cảm, lạnh lùng, giống như một ngôi sao ca sĩ lạnh lùng.

Nhưng anh lại làm mờ mặt của những người khác bằng đều Mosaic, cho nên toàn bộ hình ảnh lại trở nên buồn cười.

Anh còn cố ý nhắc nhở: Lưu lại về ký túc xá xem.

Qủy ca ca thật ngây thơ.

Đồ Sam lặng lẽ đọc nó, rồi sau đó ngoan ngoãn trả lời "Dạ", vui vẻ lưu lại.

——

Ăn xong cơm chiều, vốn muốn đi sân thể dục dạo hai vòng để kết thúc chuyến hẹn hò hôm nay, đã bị chặn lại trên đường đến sân thể dục, Đồ Sam nhận được điện thoại của bạn cùng phòng, nói đêm nay mở cuộc họp lớp, lớp trưởng có việc muốn thông báo.

Đồ Sam thở dài, có chút bực dọc.

Du Dần nhìn ra tâm trạng cô không tốt, hỏi: "Làm sao vậy."

Đồ Sam nhìn về phía anh: "Em phải đi họp lớp."

"Ngay bây giờ?"

"Vâng." Cô mân mê miệng, có chút tiếc nuối, mất mác: "Anh mau đi về nghỉ ngơi đi."

Du Dần nghiêng người, nhìn vào thời gian trên điện thoại cô: "Còn sớm, anh đi với em."

Mắt Đồ Sam sáng ngời: "Thật sự?"

Lại xấu hổ khó xử: "Họp lớp, cả lớp đều tới......"

Du Dần nâng mi: "Hử?"

Đồ Sam nhỏ giọng: "Bạn cùng phòng của em cũng tới... Lớp của tụi em nữ sinh rất nhiều."

Du Dần giả vờ nghe không hiểu: "Thì sao?"

Đồ Sam đếm đếm ngón tay: "Anh đẹp trai như vậy, em không muốn cho người khác thấy."

Cô thật ích kỉ, cô chỉ muốn giấu anh ở trong lòng.

Du Dần nhíu mi: "Em mặc xinh đẹp như vậy, không phải cũng có thật nhiều nam sinh nhìn em sao..."

Đồ Sam: "Nào có, em mỗi ngày đều mặc như vậy, nam sinh lớp em đã quen rồi."

"Vậy lớp khác thì sao, trường học của em tất cả đều là nam sinh," Anh còn nghiêm túc phân tích, anh nâng cằm: "Này, ở đối diện tất cả đều là nam sinh."

Đồ Sam cười xoa xoa cái mũi, cuối cùng không lay chuyển được, "Được rồi."

Tới phòng họp lớp, mọi người đều đã ngồi trong lớp.

Bạn cùng phòng của Đồ Sam cũng có mặt, nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh màu đỏ, Thành Tuệ đang muốn giơ tay gọi cô, đột nhiên im bặt.

"Trời ơi ——" Viên Hân ở bên cạnh hút không khí.

Bởi vì phía sau cái bánh bao mềm trong ký túc xá của các cô, là một chàng trai vừa cao vừa đẹp trai.

Có phải là Qủy ca ca mà Đồ Sam tâm tâm niệm niệm không?

Thành Tuệ buông tay, cùng Viên Hân liếc nhau một cái, cùng nhau xác nhận, đúng vậy.

Nhẹ đẩy Đoạn Thi Gia đang ở một bên trầm mê hoàn hồn lại, sợ cô bỏ qua cảnh đặt sắc trước mắt cùng bát quái.

Từ khi Đồ Sam bước vào lớp, ngoại trừ mấy cô bạn cùng phòng, cả lớp cơ hồ đều đầy lòng hiếu kỳ mãnh liệt nhìn hai người bọn họ, lại nhìn theo đến khi hai người tìm được chỗ ngồi, mới bắt đầu khe khẽ thì thầm.

Đồ Sam luôn cúi đầu, khẩn trương, cảm thấy xấu hổ, lại có chút phấn khởi kỳ lạ.

Ngược lại sắc mặt Du Dần không đổi, còn đánh giá toàn bộ phòng học, cho đến khi hai người ngồi xuống.

Thấy Đồ Sam nắm chặc nắm đấm, Du Dần không khỏi cảm thấy buồn cười, "Em đang lo lắng cái gì?"

Đồ Sam nhỏ giọng nói: "Em đang chịu áp lực rất lớn."

Du Dần: "Vì sao?"

Đồ Sam: "Em không biết, cả lớp đều đang nhìn chúng ta, anh không phát hiện sao?"

Anh vẫn bình tĩnh: "Ừ, nhìn thấy."

Đồ Sam áp chế tiếng nói: "Anh không cảm thấy áp lực sao?"

Du Dần nói: "Anh đã vài năm chưa đi qua phòng học, chỉ có chút hoài niệm."

Đồ Sam nghe vậy, giật mình không nói nữa.

Buồn chán liền chơi điện thoại, lớp học đang ồn ào bỗng nhiên im bặt, Đồ Sam không hiểu vì sao liền ngước mắt nhìn, chợt trừng lớn mắt, sau đó liền khiếp sợ.

Bởi vì vài người đang đi tới, là Tào Trí Thành cùng bạn cùng phòng của hắn.

Hắn dường như đã sớm chú ý tới nơi này, vào cửa liền lập tức đi về phía cô, trên mặt ba nam sinh khác, cũng cười rộ lên lộ vẻ e sợ cho thiên hạ không loạn.

Ghế dựa phía sau bị kéo ra, Tào Trí Thành lại ngồi xuống phía sau cô, Đồ Sam chỉ cảm thấy như có mụn nhọt trên lưng.

Cô liếm môi dưới, lo lắng đề phòng, hận không thể thu mình lại thành một quả bóng, vô tình nhìn thấy ánh mắt của hắn, ánh mắt hắn chính là mỉa mai khinh thường cô.

Đồ Sam cũng muốn an ủi bản thân mình không cần sợ hãi, không thèm để ý, nhưng lời hắn nói trong quá khứ vẫn chưa qua bao lâu, còn rõ ràng ở trước mắt, cô vẫn còn nhớ rõ ràng.

Lớp trưởng đã lên đài, thông báo lịch thi của tuần tiếp theo, cùng với những hạng mục cần chú ý trong công việc.

Du Dần đã nhận ra Đồ Sam không được tự nhiên, đại khái đoán được thân phận nam sinh ngồi phía sau kia.

Anh ở dưới bàn cầm lấy tay cô, Đồ Sam giật mình run lên, từ từ thả lỏng thân thể.

Đột nhiên, điện thoại cô rung rung.

Tay kia của Đồ Sam ấn mở ra xem, không nghĩ tới là Tào Trí Thành, hắn đưa cô ra khỏi sổ đen, tin nhắn vỏn vẹn có 6 chữ, giống như một cái gai cứng rắn, thẳng tắp đâm về phía cô:

"Đồ Sam, cô thật giỏi nha."

Đồ Sam nhanh chóng ấn tắt màn hình, tâm tình khẩn trương vô cùng căng thẳng.

Tào Trí Thành cong khóe miệng, vốn vừa mới vào phòng học nhìn thấy Đồ Sam chưa tới một tháng đã thay đổi bạn trai nên thấy có chút không thoải mái, nhưng thấy giờ phút này khi cô nhận được tin nhắn, rụt lùi cổ, sợ tới mức muốn chết, trong lòng cảm thấy thú vị, nghĩ muốn đe dọa thêm, liền trực tiếp đạp một cái vào chân ghế dựa của cô!

Lạch cạch ——

Tiếng động đâm vào màng tai, cả lớp đều nhìn qua, lớp trưởng cũng dừng lại.

Nhất thời quanh mình tiếng châm rơi cũng có thể nghe, thân thể Đồ Sam cứng đơ, hai gò má đỏ lên, dường như lúc nào cũng có thể bật khóc.

Bàn tay Du Dần sắp bị cô bóp đau, anh quay đầu lại, nhìn về phía Tào Trí Thành, ánh mắt cảnh cáo.

Tào Trí Thành không quan tâm, ngược lại còn ngẩn mặt, khiêu khích lại anh.

Đám bạn cùng phòng của hắn như đang xem náo nhiệt, khặc khặc cười quái dị.

Du Dần không thể nhịn được nữa, nhẹ nhàng gỡ tay Đồ Sam ra.

Giống như bị một gốc rơm rạ cuối cùng vứt bỏ, Đồ Sam kinh hoảng ngước mắt, chàng trai đã muốn đứng dậy, đứng ở trước mặt bọn chúng, trên cao nhìn xuống Tào Trí Thành: "Cậu đi ra ngoài với tôi."

Tào Trí Thành như nghe thấy câu chuyện cười: "Mày muốn ông đây đi ra ngoài thì tao phải đi sao?"

Du Dần cong cong khóe miệng, như cười như không, nói với tên bạn cùng phòng của Tào Trí Thành đang ngồi bên ngoài: "Cậu tránh ra."

Nam sinh không tình nguyện, nhưng thấy thanh niên trước mắt vẻ mặt lạnh lùng, âm trầm, làm người ta không rét mà run, liền chừa ra một lối đi nhỏ.

Ngay khi nam sinh vừa di chuyển, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chân Du Dần giơ lên đạp một phát!

Đột nhiên bị đạp, thân hình Tào Trí Thành không vững, cả người lẫn ghế đều ngã ngửa ra sau, mông cùng thắt lưng đều đau.

Bạn cùng phòng đều sợ tới mức tránh ra, trốn ở một bên.

Cả lớp ồ lên ——

Du Dần vẫn bình tĩnh, giống như vừa rồi cái người bạo lực gây sự kia không phải là mình.

Tào Trí Thành giận không kìm được, lập tức chống cái bàn đứng dậy, giơ nắm đấm lên.

Du Dần trực tiếp bắt lấy, lập tức bẻ ngược ra phía sau, trong tiếng hô đau của hắn, thoải mái đè cả người hắn khóa ở trên bàn.

Trong lớp lặng ngắt như tờ, toàn thân Đồ Sam sợ run.

Một bên mặt của Tào Trí Thành dán vào bàn, tư thái nhục nhã, sắc mặt đỏ lên, giãy dụa thế nào cũng không thể động đậy, chỉ có thể tức giận la hét uy hiếp: "Con mẹ nó mày là người của lớp nào? Có tin tao ngày mai xử phạt mày hay không??"

"Tôi hả," Du Dần mỉm cười: "Tổ tiên của cậu."

Anh cư nhiên còn thảnh thơi trêu ghẹo. Xung quanh không biết là ai thấp giọng cười nhạo, lập tức làm mọi người cười to, vốn không khí đang lạnh như băng, nhưng giờ phút này, tất cả mọi người đều bị chọc cười.

"Buông ra!" Tào Trí Thành thở hổn hển, dĩ nhiên đỏ mặt tía tai.

"Mau xin lỗi bạn gái của tôi," Du Dần quay về phía Đồ Sam gọi tên cô: "Xin lỗi Đồ Sam."

Tào Trí Thành chết cũng không hé miệng, cắn răng không chịu.

Lớp trưởng lại đây khuyên can, khuyên can mãi, Du Dần vẫn không chịu buông.

Thấy không có dấu hiệu chuyển biến, anh ngược lại khuyên Tào Trí Thành, bảo hắn đừng cố chấp như vậy, quả thực là do hắn sai trước.

Bạn cùng phòng của Đồ Sam cũng đứng lên, tức giận thay cô, mắng Tào Trí Thành "Trước đểu sau hèn" Phải xin lỗi!

Sự che chở của bạn cùng phòng cùng người yêu như ánh sáng ấm áp tập hợp lại bao quanh cô, thân mình Đồ Sam run rẩy cũng dần dần bình ổn lại.

Cứng rắn cũng không phải biện pháp, toàn thân Tào Trí Thành đau đớn, cánh tay như bị chặt đứt, tuy không cam lòng, nhưng vẫn là bại trận, nhanh chóng nói: "Đồ Sam! Xin lỗi!"

Du Dần nắm lấy cổ áo sau lưng hắn, kéo hắn đứng lên: "Nói cho đàng hoàng, lặp lại."

Đồ Sam chỉ nói: "Không cần."

Du Dần liếc mắt nhìn cô, cô đỏ mắt, nhưng không có khóc, sợ hãi cũng tan thành mây khói, giống như đã được giải phóng, trong nháy mắt liền thoải mái.

Anh xác nhận: "Thật không cần?"

Đồ Sam bình tĩnh lắc đầu, không muốn nhìn Tào Trí Thành một cái, lặp lại: "Không cần."

Du Dần lúc này mới buông tay, Tào Trí Thành rốt cục được tự do, mặt đỏ bừng, há mồm thở dốc, sắc mặt hoảng sợ, không có sức lực.

——

Trò khôi hài làm thúc đẩy nhanh cuộc họp lớp, lớp trưởng nhanh chóng thông báo mọi việc, tuyên bố giải tán, Du Dần đưa Đồ Sam trở về ký túc xá.

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều việc, Đồ Sam vẫn chưa lấy lại tinh thần, trong lòng đều là cảm giác ỷ lại vào Du Dần.

Dưới ký túc xá dưới lầu, vẻ mặt cô lưu luyến, mắt ửng đỏ, ôm lấy Quỷ ca ca của cô không chịu buông tay, nhưng dù sao cũng phải chấm dứt, cho dù không muốn xa rời cũng phải tạm thời tách ra, bởi vì bọn họ còn có ngày mai, có lẽ còn có tương lai.

Đi ra khỏi trường học, Du Dần tìm được sân ga ở gần đó, Chủ nhật sắp kết thúc, một số học sinh quay trở về trường, gương mặt tuổi trẻ, chuyện trò vui vẻ; cũng có người trung niên trầm mặc, trên mặt hiện lên một ngày làm việc mỏi mệt, không cần quấy rầy.

Du Dần dừng lại, bên cạnh anh là một biển quảng cáo sân ga thật lớn, hình ảnh thay nhau biến ảo, bỗng nhiên hình ảnh dừng lại ở một cảnh biển rộng.

Ánh sáng màu xanh phản chiếu trên gương mặt của chàng trai.

Du Dần mở tay ra, mắt nhìn lòng bàn tay đầy vết sẹo, không khỏi nhớ tới hồi ức năm xưa, những đau đớn, lầy lội gập ghềnh đã trải qua.

Nhưng rất nhanh, anh lắc đầu mỉm cười, bởi vì, mặt của cô gái nhỏ lại hiện lên trong đầu anh, một buổi chiều, cô cười, giống như đóa hoa nở rộ, giống như chú chim tự do tự tại, ngây thơ mềm mại, lòng không phiền nhiễu.

Anh quay đầu lại nhìn về phía biển bên cạnh, màu xanh như có thể đem người hít vào đi.

Giờ khắc này, đã đầy đủ, thật biết ơn, đơn giản mà yên ổn.

Anh nhớ kỹ hôm nay đã đọc trong sách có một câu nói: "Cuộc sống —— là vô biên vô hạn, tràn đầy các loại phiêu lưu, biến ảo vô thường, dữ dội, nhưng luôn luôn là một vùng biển trong vắt mà xanh thẳm."
Bình Luận (0)
Comment