Chương 115:
Chương 115:Chương 115:
Lại nói Tân Mộc cũng đã mười hai, khuôn mặt lại đẹp, còn không biết bị muội muội nhà bạn học nào đó nhìn thấy, ba ngày hai bữa lại lấy danh nghĩa ca ca tới huyện học, gân đây còn hỏi thăm ân cần Tần Mộc rất nhiều.
Giọng điệu đó, tứ thế đó. Chỉ cần mắt không mù đều có thể nhìn ra chút manh mối.
Sau này Tần Mộc phải cưới Nha Nhi nhà bọn họ, cũng không thể dây dưa với người khác được.
Chỉ là cũng may Nha Nhi đồng ý để Tần Mộc ở lại. Sau này hắn cũng không cần Sợ người nào nhớ thương Tần Mộc nữa.
"Liễu Đông Thanh nhặt được tiền sao? Cười giống y như đứa ngốc." Liễu Nha Nhi vốn đã hết giận một nửa lại nhìn thấy dáng vẻ không tim không phổi của ca ca, cơn tức lại dâng lên đến chưa ca ca cũng quên không gọi, trực tiếp gọi thẳng tên.
"Nha Nhi, không phải ta đã đồng ý với muội trở về đọc sách rồi sao. Được rồi, đừng giận nữa. Chờ đến khi ta nhận được tiền công chép sách sẽ mua kẹo về cho muội có được không?”
Ai, Liễu Đông Thanh đau đầu.
Nha Nhi nhà hắn đúng là rất khó dỗ, không giống những cô nương nhà khác lấy viên kẹo là có thể dỗ được.
Thấy muội muội không muốn phản ứng lại hắn. Liễu Đông Thanh lại lấy lòng nói: "Trở về thư viện, ta nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách. Sau này làm quan lớn, sẽ xin cho Nha Nhi và nãi nãi làm cáo mệnh."
Hừ, còn kém không nhiều lắm!
Ngày Tần Mộc trở thành cô nhi, thôn trưởng đã từng nói, nhà ai nhận nuôi Tần Mộc vậy mấy mẫu đất của Tần gia cũng sẽ để người đó trông, cho đến khi Tân Mộc lập hộ riêng.
Vì vậy ba mẫu ruộng cạn và hai mẫu ruộng nước của Tần gia, bây giờ đều do Liễu gia trông.
Hạt giống cây cải dầu năm nay Liễu gia đã chọn lọc kỹ càng, hạt nào cũng nỏ đủ mập mạp.
Hôm nay trồng cải dầu, đại cô và dương Liễu Nha Nhi cũng đến dớm hỗ trợ. Mấy nhà trong thôn cũng tới phụ một tay.
"Cây giống nhà thẩm đúng là rất tốt, chắc nịch. Không giống cây cải dầu nhà ta, cây cải ốm yếu như sắp đổ ta còn sợ không sống được." Tức phụ nhà Vương Nhị cũng trồng cải dầu nhưng hạt đã yếu, mầm non lại gây định chờ thêm mấy ngày cho cứng thêm mới trồng. Thừa dịp hôm nay rảnh rỗi tới Liễu gia giúp đỡ.
Thê tử Hồ Lão Tam cũng dùng cái xẻng xúc một khe hở, bỏ mầm cây cải non vào trong, lại phủ đất lên trên, nói tiếp: "Hạt giống của thẩm tốt, lại nhặt kỹ hạt xấu ra trước, đương nhiên sẽ tốt hơn. Không phải lúc trước Liễu tướng công đã nói rồi sao, nói dầu này có thể làm. . a. . bánh rán, bánh rán rất béo. Chờ năm sau chúng ta ép hạt cải dầu vậy cũng không thể không béo lên."
"Ta nghe Hồ Lão Tam nói, chờ đem Liễu tướng công trồng xong, nhà ngươi sẽ trồng. Năm nay nhà ngươi định trồng mấy mẫu cải dầu?"
Tức phụ Hồ Lão Tam ngồi xổm di chuyển một chút về phía trước, lại trông thêm một hạt mới nâng tay lên xoa trán, đáp: "Nhà ta có sáu mẫu dự định sẽ trông cây cải dầu hết."
"Sao vậy? Không trồng lúa mạch sao? Vậy nhà ngươi ăn cái gì?" Tức phụ Vương Nhị giật mình kinh ngạc, thâm nghĩ cây cải dầu này có thể bán lấy tiên những cũng không thể thay cơm ăn.
Tức phụ Hồ Lão Tam cười: "Bình thường tẩu tử là người khôn khéo, sao lại không tính tới chuyện này? Không phải còn ba mẫu ruộng nước để trồng lúa nước sao? Hơn nữa, một mẫu đất trồng cải ép dầu ra có thể bán được hai lượng, cho dù có kém một chút vậy một lượng bạc cũng có thể bán được. Sáu mẫu đất chính là sáu lượng bạc, ngươi trông những thứ khác, có làm một năm cũng không thể tích góp được. Có sáu lượng bạc này ngươi muốn mua thứ gì mà không được?"
Tức phụ Vương Nhị nghe xong lại bắt đầu ảo não: "Ai da, sao ta không nghĩ tới chuyện này. Còn không phải phải sao, quay về ta nói với Vương Nhị trong nhà có bao nhiêu ruộng cạn sẽ đem đi trồng cải dầu hết."
Tiền thị nghe hai người nói chuyện, khuyên nhủ: "Theo ta thấy, các ngươi tốt nhất vẫn nên để ra một hai mẫu trồng lương thực, đề phòng thiên tai. Nếu thật sự đến lúc đó trong tay có tiền cũng chưa chắc đã mua được lương thực. Tóm lại đều trồng trên đất nhà mình, an tâm một chút chỉ cần không lãng phí là được."
Hơn một năm nay chịu ảnh hưởng của Liễu Nha Nhi ngay cả Tiền thị cũng bất tri bất giác suy xét đều chuyện lâu dai.
"Vậy... Trồng một mẫu lúa mạch?" trong lòng tức phụ Hồ Lão Tam rối rắm, có chút lưỡng lự. Một mẫu chính là một lượng bạc, tích góp một năm là có thể đủ tiền đón dâu cho nhỉ tử sau này.
Nàng ấy thật sự có chút tiếc nuối phải bỏ một mẫu đất ra trông lúa mạch.
Nhưng tức phụ nhà Vương Nhi lại nghe lời khuyên, cảm thấy Tiền thẩm nói như vậy nhất định là chủ ý của Liễu tướng công. Liễu tướng công là người tài giỏi, thi đậu cử nhân lão gia lại có kiến thức rộng rãi, hắn nói vậy nhất định là đúng.
Quyết định xong, tức phụ dịch lại gần Tiền thị, thần thần bí bí nhỏ giọng nói: "Thẩm, ta nói chuyện này cho ngài biết."
"Chuyện gì, sao lại thân thần bí như vậy?”
Tức phụ Vương Nhi ngẩng đầu lên, nâng cằm nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ phía trước.
Mà phía trước đúng là Liễu Nha Nhi và Tân Mộc đang trồng cây cả non.