Chương 134:
Chương 134:Chương 134:
Sáu nghìn lượng tiền tiết kiệm ở Tiểu Vương Trang cũng xem như nhà giàu tâm trung, nhưng nhìn cục diện rối rắm ở Sài Tang, đừng nói kiếm được tiền nàng chỉ sợ sáu nghìn lượng này hoàn toàn không đủ tiêu.
Xem ra phải cố gắng kiếm tiền.
"Cha, con muốn mở một xưởng nước tương!"
"Xưởng nước tương?"
"Đúng vậy! Nước tương là mối làm ăn lớn, con chắc chắn không thể bỏ được. Khi ở Tiểu Vương Trang có Túy Tiên Lâu như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, con không dám làm gì nhiều. Bây giờ đã tới Sài Tang, người lại là tri huyện, con cũng có thể thoải mái làm việc. Hơn nữa làm xưởng cũng cần có người làm, đến lúc đó cũng có thể kéo bá tánh tới làm."
Cha Liễu cảm thấy Nha Nhi nói có lý, cũng đồng ý việc này, nhưng vẫn dặn dò: "Chuyện xây xưởng, tiêu tiên chúng ta cũng nên làm dựa theo trình tự."
"Cha, người còn không tin con sao?”
Cha Liễu vội vàng giải thích: "Tất nhiên cha sẽ tin tưởng Nha Nhị, chỉ là ta sợ bên dưới có người vì thân phận của Nha Nhi mà mà lấy lòng nịnh bợ, ngươi bị bọn họ lừa gạt."
"Cha yên tâm, muốn lừa gạt được con chỉ sợ bọn họ còn chưa có bản lĩnh đó đâu! Đúng rồi, cha, quay về người phân phó xuống dưới để người tới các thôn tìm cây mía tốt một chút. Lúc nãy Tiền huyện thừa đi gấp, co còn chưa kịp nói."
"Được!"
Thảo luận xong việc cần làm, Liễu Nha Nhi trở lại hậu viện vẽ bản vẽ.
Nếu muốn làm nước tương, ngoại trừ bản thiết kế xưởng, còn có thùng gõ, lu lớn gì đó đều phải đặt làm toàn bộ. Lần nãy vẽ đã tới khuya.
Tiền thị xót con trai và cháu gái. Một người vì bá tánh, một người vì kế sinh nhai, làm việc đến đêm khuya cũng không chịu nghỉ ngơi.
Hai chén trứng lòng đào, một chén mang tới trước cho Liễu Nha Nhi đợi nhìn nàng ăn hết mới đưa một chén khác đến phòng cha Liễu.
Tiền thị đưa chén cho cha Liễu, ngồi xuống bên cạnh, lời nói thấm thía: "Nương biết ngươi thương xót bá tánh, hy vọng thành Sài Tang đều được ăn no. Nhưng ngươi không chỉ là tri huyện của bọn họ, còn là cha ruột của Nha Nhi và Thanh Nhi."
"Nương, ý của người là? Thanh Nhi và Nha Nhi gặp phải chuyện gì sao?"
Tiền thị vừa nghe mấy lời này đã giận sôi máu nói: "Ý gì? Uổng cho ngươi làm cha! Thanh Nhi đã sắp mười chín, Nha Nhi cũng cập kê, còn có Mộc Nhi. Ba người không đứa nào có hôn sự. Ngươi còn hỏi ta có ý gì, ngươi làm cha như thế sao?"
"Thanh Nhi và Mộc Nhi còn dễ nói chuyện, nam nhỉ chỉ cần sau này có tiền đồ vẫn có thể cưới được người trẻ tuổi. Nhưng Nha Nhi là nữ nhi, sao có thể kéo dài được? Trước đây ngươi nói chờ ngươi vào kinh đi thi vê sẽ tự mình làm chủ hôn sự cho Nha Nhi. Nhưng bây giờ đã quan nửa năm, ta thấy ngươi vẫn không vội vàng chút nào." Tiền thị càng nói càng giận.
Cha Liễu đặt chén xuống, nói: "Nương, hôn sự của mấy đứa trẻ trong lòng nhi tử đều có tính toán, người không cần sốt ruột!"
"Không sót ruột? Có thể không vội được sao? Sang năm Nha Nhi đã mười sáu, còn tiếp tục kéo dài nữa sao có thể chọn được người trong sạch nào nữa? Ta nói cho ngươi biết, nếu sau này bởi vì vấn đề tuổi tác của Nha Nhi mà con bé phải gả đến nhà nghèo, gay gắt, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
"Nương, Nha Nhi là con gái ruột của con, sao con có thể để con bé chịu khổ? Người yên tâm đi. Đêm đã khuya rồi, người cũng nhanh chóng trở vê nghỉ ngơi. Nhi tử còn chút việc phải làm xong." "Công việc, công việc, trong mắt ngươi chỉ có công việc. Ta không nói với ngươi nữa, hừ!" Tiền thị tức giận, cầm chén phất tay áo ra ngoài.
Một người, hai người đều không để bà bớt lo.
Liễu cha nhấc bút lên, lại dừng giữa không trung một chút, đặt bút lại trên nghiên mực.
Nếu là trước đây, hắn đã sớm tính toán chuyện hôn sự cho nữ nhi. Nhưng sau khi Nha Nhi nói với hắn, cho dù nữ tử mười lăm tuổi đã cập kê nhưng cơ thể vẫn chưa phát triển hoàn toàn. Nha Nhi nói bất kể là nam hay là nữ thành hôn quá sớm đều sẽ ảnh hưởng đến đến sự phát triển của cơ thể. Nếu là nữ tử thành hôn quá sớm lại mang thai, việc sinh con sẽ vô cùng tổn hại thân thể.
Cha Liễu ghi tạc lời Liễu Nha Nhi nói trong lòng.
Lại cho hắn thêm mấy năm, cũng cho Nha Nhi của hắn mấy năm.
Chờ hắn tạo được chiến tích, chờ Nha Nhi lớn lên, đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ chọn một người trong sạch cho Nha Nhi nhìn nàng vẻ vang xuất giá. Ngày hôm sau Liễu Nha Nhi còn chưa đến thính dướng, cha Liễu đã nói kế hoạch của mình cho huyện thừa và sư gia, lại nhờ người tìm giúp cây mía tốt.
"Đại nhân, thứ cho tiểu nhân hỏi nhiều! Hơn một ngàn mẫu đất toàn bộ dùng để trồng mía... là... như thế nào?" Tiền huyện thừa hỏi.
Cha Liễu cũng không dừng bút, vẫn cúi đầu viết tiếp, đáp: "Bản quan đều có suy tính chỉ là trước mắt không thể nói rõ cho hai vị biết, đợi thời cơ chín muồi hai vị tự nhiên sẽ hiểu. Ngoài ra, làm phiền huyện thừa phái người đi thông báo xuống các thôn, đất khai hoang trong vòng năm năm không thu thuế. Nếu có người từ nơi khác đến, lập hộ ở huyện cũng sẽ được hưởng chính sách như nhau."
"Còn nữa, nếu là người tha hương trở lại trong ba năm, ruộng cày ba năm vẫn thuộc về sở hữu của hắn. Nếu ba năm không về, đất đó toàn bộ sung công."
Hai người bọn họ nghe xong đều cảm thấy đại nhân muốn làm việc lớn là chuyện tốt, nhưng dù sao cũng cần phải làm từng bước một, phải thực dụng một chút mới phải.
Tình hình hiện tại của Sài Tang người trốn đi còn không kịp, có ai ăn no còn muốn chuyển đến nơi này. Những người đã rời đi càng sẽ không quay về.
Cũng chỉ có mấy người bọn họ ở lại, một là tuổi già nhiều bệnh hai là cố bám lại không muốn đi.
Đương nhiên những lời này bọn họ cũng chỉ nghỉ trong lòng, ngoài mặt vẫn cung kính đáp lại phân phó của cha Liễu.