Chương 143:
Chương 143:Chương 143:
Liễu Đông Thanh căm giận chất vấn, vì sao Nha Nhi chỉ chúc hắn và Tân Mộc năm mới vui vẻ.
Liễu Nha Nhi phản bác: "Người trẻ tuổi đúng là phải trải qua chút chuyện mới có thể trưởng thành. Muốn chúc phúc thì tự chúc phúc là được rồi." "Chúc ca ca và Tần Mộc ca cầu được ước thấy, vạn sự như ý." Suy nghĩ xong Liễu Nha Nhi vẫn bỏ thêm một câu.
"Ta nhận lời cát ngôn của Nha Nhi." Liêu Đông Thanh lập tức thay đổi thành gương mặt tươi cười, cũng uống hết ly rượu.
Cả nhà ăn xong cơm tất niên ngồi vây quanh bàn cắn hạt dưa nói chuyện. Đều cảm thấy đêm giao thừa năm nay không được náo nhiệt như Tiểu Vương Trang.
Liễu Nha Nhi đột nhiên nhớ tới tiệc tối Âm Lịch kiếp trước. Tuy tiệc tối Tết âm lịch trên TV năm sau không bằng năm trước nhưng dưới tình hình không có lựa chọn nào khác xem giết thời gian vẫn rất được.
Liễu Nha Nhi nghĩ chờ nàng từ phú bà nhỏ biến thành phú bà lớn, chờ bá tánh Sài Tang thoát khỏi nghèo khó, nàng cũng sẽ tổ chức tiệc tối liên hoan Tết Âm Lịch. Nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Không có thân thích, không có người quen biết tới thăm nhà, một năm này đối với Liễu gia mà nói thật sự không có chút mùi vị năm mới.
Yên lặng đi qua hai ngày, trong khi mọi người ở Liễu gia đãng chuẩn bị bắt đầu chuẩn bị công tác đầu năm lại đột nhiên nhận được một tấm thiệp mời, mời nữ quyến Liễu gia mùng bảy tháng giêng tới tham gia xuân yến.
Chủ nhà gửi thiếp chính là nhà giàu số một số hai ở huyện Sài Tang, Triệu gia.
Cha Liễu đưa gia quyến tới Sài Tang đã mấy tháng, lúc trước cũng không thấy nhà ai tới bái kiến gay mở tiệc chiêu đãi. Theo suy đoán của Liễu Nha Nhi có lẽ những hương thân phú hộ này thấy cha Liễu xác định ở lại Sài Tang nên mới có chuyện này.
Thăm dò cũng được, lôi kéo làm quen cũng thế.
Thiệp đã đã đưa tới, về tình về lý đều nên đi một chuyến. Chỉ là trong lòng Tiền thị còn có chút bất an, bà chỉ là một nông phụ cả đời cúi mặt xuống đất, lưng hướng lên trời, mấy yến hội của nhà quyền quý này đừng nói đi đến cả quy củ như thế nào bà cũng chưa từng nghe bao giờ.
"Nha Nhi, nếu không... nếu không chúng ta tìm cớ từ chối đi! Ta. . ta..." Tiền thị hoảng hốt, bà sợ mình thô tục làm mất thể diện của nhi tử.
Liễu Nha Nhi lại quyết định muốn đi, nàng muốn nhìn xem Triệu phủ này có tâm tư gì, cũng muốn biết bọn họ là địch hay là bạn, vì thế an ủi nói: "Nãi nãi, người là lão thái thái nhà Huyện thái gia, bọn họ nịnh bợ người còn không kịp, người không cần phải lo lắng."
"Tấm vải lụa lần trước Tần Mộc mua cho người, người vẫn luôn không nỡ lấy ra may y phục, cứ đặt mãi trong đáy hòm. Bây giờ vừa lúc lấy ra làm một bộ quần áo mới."
Mùng bảy tháng giêng, Tiền thị cùng Liễu Nha Nhi lên xe ngựa đi thẳng đến Triệu phủ.
Người gác cổng đã sớm chờ ở đây, vừa nhìn thấy xe ngựa Huyện thái gia đến lập tức quay lại thông báo.
Tổ tôn hai người mới vừa xuống xe ngựa, Triệu phu nhân đã tới đón tiếp. Đầu tiên là nói mấy lời khách sáo, mới đón người vào phòng khác trong phủ.
Trước khi tới đây, Liễu Nha Nhi còn cho đây là một buổi tiệc lớn. Giống như trong tiểu thuyết và TV, sẽ có một đám phu nhân tiểu thư phẩm trà ngắm hoa. Kết quả đi vào phòng khách ngồi mới biết hôm nay Triệu phủ chỉ mời mình nhà nàng.
Đợi mọi người ngồi xuống ổn định, nha hoàn mới nối đuôi nhau tiến vào. Có trà Long Tỉnh, còn có các loại trái cây, điểm tâm tinh xảo.
Cuộc sống của kẻ có tiền đều tỉ mỉ như vậy, Liễu Nha Nhi nghĩ thâm.
Triệu phu nhân mời Tiền thị uống trà trước, sau đó mới nói chuyện với Tiền thị. Nói chuyện chủ yếu là mấy việc râu ria nhỏ trong nhà, khiến Liễu Nha Nhi không đoán ra được hôm nay bọn họ mời các nàng tới đây rốt cuộc vì nguyên nhân gì.
"Đây là bánh hoa đào, vừa vào miệng là tan, ngọt mà không ngấy, lão phu nhân mời nếm thử."
"Còn có cái này, bánh hạt dẻ, thơm ngọt mềm mại rất dễ ăn."
"Còn đậu đỏ bánh, tất cả đều là do đầu bếp trong kinh làm. Liễu tiểu thư cũng nếm thử đi. Đều có vị ngọt, ta nghĩ tiểu cô nương các ngươi có lẽ đều thích, nên nói đầu bếp làm thêm một chút."
Triệu phu nhân nhiệt tình khiến Tiền thị không có cách nào từ chối, chỉ cười không tự nhiên nói cảm ơn, mới cầm một miếng bánh hoa đào lên nếm thử. Đúng như lời Triệu phu nhân đã nói, hương vị rất ngon. Còn nghĩ thầm nên khen vài câu nhưng lại không biết nên khen như thế nào.
Nhìn biểu hiện của Triệu phu nhân vừa nhìn đã biết phu nhân nhà giàu giỏi giao thiệp. Nhưng bà chỉ là một nông phụ không hiểu được những quy củ lễ nghĩa này, dường như chỉ cần mở miệng sẽ nói sai, thô bỉ.
Bà không nói được nên muốn để Nha Nhi nói cho Triệu gia chút thể diện. Kết quả ngược lại, vừa đến phòng khách nhìn thấy nhà hoàn đứng một loạt, Triệu phu nhân kia lại quá nhiệt tình, khiến nàng không biết nên nói tiếp như thế nào. Chỉ cảm thấy dưới ghế cắm toàn kim, không cách nào ngồi yên được.