Chương 153:
Chương 153:Chương 153:
Liễu Nha Nhi có giận nhưng không thể hiểu được mấy ngày liền, cửa hàng bán nước tương cũng bắt đầu mở ra.
Bá tánh trong thành Sài Tang không nhiều, phú hộ trong thành đã ít lại càng ít, nếu khách hàng chỉ giới hạn trong thành Sài Tang chỉ sợ là không bán được mấy cân. Liễu Nha Nhi quyết định mang nước tương đến phủ thành, đẩy mạnh tiêu thụ giống Bách Vị Lâu lúc trước.
Phủ thành có nhiều tửu lầu, phú hộ cũng nhiều, nếu có thể bán cho bọn họ cũng không cần lo nguồn tiêu thụ.
"Nha Nhi là nữ nhỉ, lại có thân phân thiên kim tiểu thư nhà tri huyện. Nếu muội đến phủ thành chỉ sợ có nhiều chuyện bất tiện. Nếu Nha Nhi tin ta để ta mang nước tương vào thành một chuyến có được không?"
Liễu Nha Nhi nhìn Tân Mộc, cũng không biết nghĩ cái gì, gật đầu xem như đồng ý với chuyện này.
Ngày thứ hai Tần Mộc và Liễu Đông Thanh liên mang theo bình nước tương mười cân đến phủ thành.
Tuy Lĩnh Nam cẳằn cỗi nhưng phủ Vĩnh Bình đứng đầu chín huyện, trình độ phồn hoa náo nhiệt cũng không thua gì phủ Thuận An.
Tần Mộc hỏi thăm đến đoạn đường phồn hoa nhất Vĩnh Bình, chờ tới nơi lại chọn một vị trí tốt tìm một nhà bán hàng rong thuê bàn ghế chén đũa. Liễu Đông Thanh khó hiểu, giúp đỡ nâng cái bàn lên hỏi: "Tân Mộc, chúng ta không đi tìm tửu lầu lớn nhất lại đến nơi này làm gì?" "Sơn nhân tự có diệu kế! Đông Thanh ca, lát nữa phải nhìn cho kỹ."
Dọn bàn xong, lại lấy nửa chén nước tương trong bình ra, Tiền Mộc bắt đầu hét lớn: "Tới đây nhìn đi, nhìn đi, nước tương vừa làm xong mới ra khỏi thùng." Tiếng Tần Mộc la không tính là quá lớn nhưng nhìn cách ăn mặc của hai người không giống người bán hàng rong bình thường. Người đi ngang qua thấy mới lạ lại nghe thấy nước tương gì đó, lập tức đã có mấy quan khách tới nghỉ chân nhìn xem.
“Nước tương là cái gì? Ta chưa từng nghe qua bao giời"
Tần Mộc lấy chiếc đũa dính một chút nước tương, đưa qua: "Đại thẩm, ngài nếm thử đi!"
"Thứ này có thể ăn sống được sao?" Phụ nhân nhìn chiếc đũa đưa tới, thân thể không tự giác được lùi về phía sau.
"Tất nhiên có thể ăn được, bình thường ngài ăn mì chỉ cần cho thêm vài giọt nước tương, hương vị đó thật sự rất ngon. Còn có thể mang ra nấu đồ ăn cũng có thể giúp màu sắc nhìn ngon miệng hơn." Liễu Đông Thanh từ trước đến nay đều là người nhanh mềm nhanh miệng, sau khi hiểu được dụng ý của Tần Mộc, cũng gia nhập hàng ngũ đẩy mạnh tiêu thụ.
Phụ nhân vẫn không dám nếm thử, trong lúc đang do dự, đứa trẻ bên cạnh đã ghé vào bàn, vươn đầu lưỡi liếm chiếc đũa trong tay Tần Mộc.
"Ngon quá, thơm quá! Đệ có thể ăn thêm không?" Hai mắt đứa trẻ sáng lấp lánh, ngập tràn cờ mong nhìn Tân Mộc.
Tần Mộc lại lấy thêm chút nước tương, chuẩn bị đưa qua, đã thấy phụ nhân kia đánh mạnh vào mông đứa trẻ, tức giận hung hăng nói: "Ta nói ngươi ngươi không nhớ đúng không, thứ gì cũng có thể bỏ vào miệng được hả?"
"Oa-"
tiểu đồng khóc tê tâm liệt phế.
Liễu Đông Thanh đã nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ? Khi còn nhỏ hắn bướng bỉ, mỗi làn cha hắn nói muốn đánh hắn cũng chỉ giả bộ hắn một chút mà thôi. Nào có chuyện đánh trẻ con gần chết mới thôi?
"Khóc cái gì? Còn không biết xấu hổ mà con khóc!" Phụ nhân nói xong lại giơ tay lên muốn đánh người.
Liễu Đông Thanh vội vàng vòng qua cái bàn, giữ chặt bàn tay đang giơ lên của phụ nhân kia, khuyên nhủ: "Thằng bé dang còn nhỏ, có biết cái gì? Đại thẩm nói vài câu là được, sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy? Đánh đau như vậy không phải chính ngài cũng đau lòng sao?”
"Chúng ta cũng không phải người xấu, nước tương cũng không độc hại gì, nó muốn ăn thì ăn, đại thẩm ngài cần gì phả tức giận như vậy."
Bên cạnh có một đám người xem náo nhiệt, phụ nhân kia cũng cảm thấy hành động của mình có phần lỗ mãng, cũng mặc kệ nước tương như thế nào, nắm tay đứa trẻ đi khỏi dòng người.
Mặc kệ phụ nhân kia như thế nào, chỉ nói đến chuyện đứa nữa liếm chiếc đũa nói nước tương này vừa thơm lại ngon miệng, đám người đứng xem náo nhiệt cũng không nhịn được tò mò, muốn nếm thử mùi vị như thế nào.
"Tiểu huynh đệ, không biết có thể để ta nếm thử một chút hay không?"
"Đương nhiên có thểt"
Hán tử cũng không khách khí, tự mình lấy chiếc đũa chấm chấm nước tương đặt trên đầu lưỡi.
"Hương vị đúng là rất ngon, không biết thứ này bao nhiêu tiên?"
"50 văn một cân!"
Không chỉ có hán tử mà quần chúng vây xem cũng hít hà một hơi.
Có người tính tình khó chịu gân cổ lên mắng: "Năm mươi văn một cân? Sao các ngươi không đi ăn cướp đi? Nhìn lịch sự văn nhã giống người đọc sách sao có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy. Theo ta thấy, các ngươi trực tiếp đi cướp đi, đỡ phả tới đây làm bộ làm tịch lừa gạt mọi người, lãng phí thời gian."
"Đại thúc ngài đừng vội tức giận. Nước tương này của nhà ta tuy không bằng vàng bạc, những cũng coi là thứ quá giá. Năm mươi văn một cân nghe có vẻ rất đắt nhưng một cân nước tương có thể ăn được ba tháng nữa năm. Ngài tính toán lại xem có phải cũng không quá uổng phí hay không?”
Tần Mộc dừng một chút, nói tiếp: "Giá năm mươi văn này thật sự vẫn còn thấp. Chúng ta vốn là người Hoài Dương phủ Thuận An, năm trước mới đến thành Sài Tang ở phủ Vĩnh Bình. Muốn làm được nước tương cần phải qua mấy chục công đoạn, còn phải tốn bảy tám tháng mới có thể ủ thành."