Chương 160:
Chương 160:Chương 160:
Liễu Nha Nhi ngước mắt lên: "Có chuyện thì nói, ấp úng cái gì?"
A Trụ do dự, cẩn thận nói: 'Gần đây Thẩm tiểu thư hẻm Xương Bình thường xuyên tới cửa hàng chúng ta."
"Sao vậy, có người tới đây buôn bán không tốt sao?"
"Mỗi lần nàng ấy tới đây chỉ mua đúng hai lạng. Mua nước tương xong cũng không đi, luôn quấn lấy nói chuyện với Tần công tử, có khi còn mang điểm tâm đến xho Tần công tử." A Trụ nói xong, bất an xoa tay.
"Thẩm tiểu thư trong miệng ngươi chẳng lẽ là con gái duy nhất của Thẩm gia ở hẻm Xương Bình, Thẩm Cầm Cầm?"
"Là... Đúng vậy!"
"À - " Liễu Nha Nhi tiếp tục xem sổ sách, không chút để ý nói: "Nàng tới thì tới, chuyện như vậy ngươi nói với ta làm gì?"
"Ta...'A Trụ nghẹn lời. Hắn không rõ vì sao tiểu thư nghe xong chuyện này lại bày ra dáng vẻ như không liên quan đến mình, sau đó còn chất vấn hắn vì sao nói chuyện này. Tần công tử không phải là dưỡng phu từ nhỏ của tiểu thư sao? Dưỡng phu của mình sắp bị người ta cướp mất, nhưng tiểu thư lại không nóng nảy chút nào.
"Sau này loại chuyện râu ria như vậy không cần báo với ta, được rồi, ngươi đi làm việc đi."
"Vâng!"
A Trụ vừa trả lời xong muốn đi xuống lầu, đã thấy bóng người đi vào cửa hàng, vội xoay người nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Thẩm tiểu thư kia lại tới nữa."
Liễu Nha Nhi không nói gì, nghiêng đầu nhìn xuống dưới, thâm nghĩ Triệu phu nhân và Thẩm phu nhân này đúng là muốn bám chắc lấy Tần Mộc. Chỉ là những chuyện này cũng có liên quan gì tới nàng.
"Tần công tử, làm phiền cho ta hai lạng nước tương. Còn nữa... còn nữa đây là bánh hoa quế ta tự làm. Tần công tử có thể... có thể giúp ta nếm thử hương vị thế nào hay không, nếu không tốt ta có thể sửa lại." Giọng nói của thiếu nữ thanh thúy như nước suối, êm tai dễ nghe.
Thanh âm dễ nghe nhưng để Liễu Nha Nhi nghe thấy chỉ cảm thấy vô cùng ồn ào. Trong lòng bỗng dâng lên một ngọn lửa không tên, sổ sách cũng không nhìn nữa vội vàng đi xuống lầu.
"Nha Nhi... Nha...' Tân Mộc còn chưa có nói xong, bóng dáng Liễu Nha Nhi đã sớm biến mất.
Mặt trời lên cao, nhiệt độ không khí ngày càng tăng. Hàng liễu hai bên bờ sông, ve sầu thoát xác không ngừng kêu vang khiến Liễu Nha Nhi đau đầu khó chịu.
"Có thể là hôm nay quá nóng, bốc hỏa, cho nên mới khó chịu như vậy. Đúng vậy, nhất định là thế." Liễu Nha Nhi đá hỏn đất nhỏ dưới chân, lẩm bẩm.
"Liễu tiểu thư!"
Liễu Nha Nhi nhìn sang, dưới bóng cây có một vị đại nương bày sạp hàng, bên trên có đặt đài sen mới hái. Người gọi nàng đúng là vị đại nương này. Đại nương cầm mấy đài sen đưa qua cho nàng: "Đài sen sáng nay vừa mới hái, rất tươi, Liễu tiểu thư cầm mấy cái vê nếm thử đi."
"Đại nương, ý tốt của mọi ngài ta nhận. Ngài buôn bán sao có thể cho ta được?"Đài sen đúng là thứ tốt, đặc biệt là tâm sen, tuy rất đắng nhưng dùng để hạ hỏa thì không thể tốt hơn.
Đáng tiếc hôm nay nàng ra ngoài không mang theo tiên, bằng không như thế nào cũng mua mấy búp. Nhưng bảo nàng nhận chắc chắn không được, đại nương này trời đang nắng to còn phải tới đây bán hàng, chính là vì mấy đồng tiền này, nàng không thể không biết xấu hổ mà nhận không được." Liễu Nha Nhi nâng chân lên muốn đi, lại bị đại nương giữ lại, nhét đài sen vào trong tay nàng, nói: "Liễu đại nhân đã làm rất nhiều chuyện cho Sài Tang chúng ta, cũng là do bà tử ta không có bản lĩnh không thể lấy ra được thứ gì tốt. Nhưng mấy đài sen này, ngài nhất định phải nhận, đây là tâm ý của lão bà tử ta."
"Đại nương, ta thật...
"Đại nương, ngài buôn bán không dễ dàng, đài sen này coi như ta mua, ngài cứ nhận tiền là được." Là Tần Mộc.
Liễu Nha Nhi liếc hắn một cái, lại hừ nhẹ, hắn chạy theo đến đây làm gì.
"Nha Nhi!"
Liễu Nha Nhi không để ý nhét đài sen vào tay Tân Mộc. Đài sen này là do Tần Mộc mua, để hắn đưa cho Thẩm tiểu thư kia đi, nàng không cần."Nha Nhi!" Tần Mộc bước nha đến trước mắt Liễu Nha Nhi, chặn đường nàng lại.
Hắn biết Nha Nhi ghét hắn, hắn cũng không biết vì sao vừa rồi khi Nha Nhi đi khỏi cửa hàng dường như có hơi tức giận, tròng lòng hắn lại cảm thấy vô cùng hoảng hốt nên mới đuổi theo tới đây.
“Ngươi làm gì? Tránh rat"
"Đài senl"
"Ta không ăn, ngươi mang cho Thẩm tiểu thư của ngươi ăn đi! A, không đúng, Thẩm tiểu thư của ngươi chắc không thèm đài sen đâu, các ngươi vẫn nên ăn bánh hoa quế ngọt ngào đi." Liễu Nha Nhi muốn đẩy Tần Mộc ra, chỉ tiếc sức lực nhỏ không đẩy được.
"Có phải Nha Nhi hiểu lầm cái gì hay không? Ta và Thẩm tiểu thư không có liên quan gì với nha. Ta... Nha Nhị, ta... Tân Mộc siết chặt đài sen, cúi đầu, ngậm miệng.
"Ngươi cái gì?"
"Không... Không có gì! Bên ngoài nóng, chúng ta về đi!" Tân Mộc nói xong tránh sang một bên.
Liễu Nha Nhi nghe xong, vừa giận lại vừa gấp gáp trong lòng như đổ vại dấm. Qua một hồi lâu, mới hỏi: "Tân Mộc, ngươi thích ta không?" Trong lòng Tần Mộc run lên. Thích, làm sao có thể không thích, hắn đã thích nhiều năm, rất nhiều năm. Nhưng thân phận hắn hèn mọn sao có thể xứng để nói thích với Nha Nhi.
Đợi nửa ngày không được đáp lại, Liễu Nha Nhi đột nhiên chán nản, nhún vai, lạnh nhạt nói: "À, hóa ra là không thích. Đi thôi, chúng ta về nhà đi.
Liễu Nha Nhi nâng tay lên che trán, nhìn mặt trời đúng là vô cùng chói mắt. Không chỉ chói mắt, còn làm người ta đau đầu muốn chết, còn ...
Hít sâu một hơi, chân vừa bước lên phía trước, Liễu Nha Nhi liền nghe Tần Mộc nói: "Thích! Rất thích rất thích!"
"Ngươi nói cái gì?" Liễu Nha Nhi quay đầu lại, trong mắt ngập tràn lệ nóng.
Dưới ánh mặt trời, dáng vẻ thiếu nữ rơi nước mắt rơi vào mắt Tần Mộc khiến hắn cực kỳ khó chịu, đột nhiên không biết lấy dũng khí từ đâu, vội nói: "Ta nói, ta thích Nha Nhi. Chỉ là ta không xứng với Nha Nhi."
Liễu Nha Nhi bất ngờ bật cười: "Xứng hay không xứng, ngươi nói không tính, ta nói mới được. Sau này nếu Thẩm tiểu thư kia còn đến dây dưa với ngươi, ngươi cứ nói cho nàng biết ngươi đã có người trong lòng."
Tần Mộc mở to hai mắt không thể tin được nhìn Liễu Nha Nhi. Ý của Nha Nhi là...