Chương 162:
Chương 162:Chương 162:
Cha Liễu vừa đau lòng rốt cuộc cũng được thả lỏng, cũng không còn khó chịu nữa. Mộc Nhi là hắn một tay nuôi lớn, tính cách như thế nào hắn biết rõ. Hơn nữa tâm ý của Mộc Nhi hắn đã sớm sáng tỏ, chỉ là hắn thấy Nha Nhi vô tình nên chưa từng tác hợp cho hai người bọn họ.
"Chuyện này, ngươi đã nói cho nãi nãi biết chưa? Bà cũng đang phát sầu vì chuyện hôn sự của ngươi."
Liễu Nha Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Chuyện này còn nhờ cha tạm thời đừng nói ra bên ngoài. Con bết nãi nãi lo lắng chuyện hôn sự của mình, nhưng con sợ nãi nãi biết sẽ không cẩn thận nói cho ca ca. Cái miệng kia của ca ca..."
"Dù sao tuổi con vẫn còn nhỏ, không cần phải vội. Chờ hoàn cảnh thành Sài Tang tốt hơn, đến lúc đó nói chuyện hôn sự cũng không muộn." "Được, vậy cứ làm theo ý của Nha Nhi!"
Nói xong Liễu Nha Nhi có chút ngượng ngùng, vặn tay nói: "Con chỉ muốn nói cho cha biết một tiếng. Con về phòng đây, cha, người cũng nghỉ sớm đi."
Đêm dần về khuya, tiếng ve bên ngoài cũng dần im ắng.
Tần Mộc đổ tất cả bạc trong tráp nhỏ lên giường, những phân bạc vụn nhẹ hơn dọc theo ván giường lăn đi thật xa.
Tần Mộc nhặt bạc lại, đếm lại một lần nữa.
Lúc trước ở Tiểu Vương Trang đi săn cũng tích góp được ba trăm lượng bạc. Sau đó tới thành Sài Tang, Nha Ni mở cửa hàng tất cả đều do hắn xử lý, hắn vốn đã nói không cần tiên công, chỉ muốn làm việc báo đáp ơn dưỡng dục của Liễu gia. Nhưng Liễu thúc và Nha Nhi nhất định muốn chia hoa hồng cho hắn, hắn không muốn, Nha Nhi lạ bày ra vẻ mặt xấu với hắn.
Không có cách nào khác hắn chỉ đành đồng ý. Hắn vốn nghĩ tích góp thêm ít bạc, chờ Nha Nhi xuất giá sẽ cho nàng thêm của hồi môn.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, đến lúc đó giao bạc cho Nha Nhi là được rồi, coi như... coi như để nàng quản tiền trong nhà.
Nghĩ đến đây mặt Tần Mộc lại đỏ lên, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ thiếu nữ ngửa mặt lên trời hỏi ngươi có thích ta không.
Hôm sau, Liễu Nha nhi không còn xấu hổ như trước đây, cũng không trốn trong phòng đọc sách, thản nhiên đi cùng Tần Mộc đến cửa hàng.
Tuy nói trước đây làm hơn một vạn cân nước tương, nhưng hóa thương các nơi tới đây mỗi người một ít, trong xưởng cũng không còn thừa bao nhiêu, khách nhân cũng ít hơn nhiều.
Chỉ là cũng không còn cách nào khác, xưởng của nàng cũng chỉ có như vậy, không làm được liên tiếp số lượng nhiều như vậy. Về phần đợt nước tương tiếp theo, phải chờ sau khi thu hoạch đậu nành một tháng, mới bắt đầu.
Buổi sáng lại có thêm hai hóa thương nhập hàng đến nơi khác, Tân Mộc tiếp khác lại nghĩ thời tiết nóng như vậy, liền đi tới hàng nước đầu ngõ mua một chén trà lanh cùng một chén nước mơ chua.
"Ta hỏi chủ quán, cái này vừa chua vừa ngọt, cái này không có hương vị gì nhưng đều có thể giải nhiệt." Tân Mộc đặt hai chén nước lạnh lên bàn, muốn đi xuống lầu.
"Ai... Từ từt”
Tần Mộc dừng chân lại hỏi: "Nha Nhi, làm sao vậy?"
Liễu Nha Nhi đặt cằm chuyển ánh mắt về phía đối diện, Tân Mộc sáng tỏ, cười nhạt xoay người ngồi đối diện Liễu Nha Nhi.
"Ngươi uống cái này đi." Vừa nói xong đã đẩy ly trà lạnh đến trước mặt Tân Mộc.
Tần Mộc nghe lời nâng chén trà lên nhấp một ngụm, Liễu Nha Nhi cũng uống một ngụm nước ô mai, sau đó lại nhìn chằm chằm Tần Mộc.
Tân Mộc bị nhìn chằm chằm có hơi chột dạ, nói lắp: "Ta... Trên mặt ta dính... Dính thứ gì sao?”
Liễu Nha Nhi mím môi cười, lắc đầu nói: "Tân Mộc, ngươi đẹp quá."
Chỉ một câu như vậy, Tân Mộc nghe thấy lập tức đỏ bừng mặt, ngại ngùng nói: "Nha Nhi đẹp, Nha Nhi... đẹp nhất."
"Ha ha, ha ha..." Liễu Nha Nhi vui muốn chết.
"Hai người các ngươi đang cười cái gì vậy, nhìn như đứa ngốc." Liễu Đông Thanh không biết đã lên lâu từ khi nào, nhíu mày nhìn bộ dạng cười ngốc nghếch. Hai người này đang giấu mình nói chuyện vui vẻ cái gì? Sao lại không cho hắn nghe cùng, thật đáng giận.
Liễu Nha Nhi vội che miệng cười, từ trên bàn ngồi thẳng người dậy: "Ca ca, không phải đã tới huyện học Sài Tang sao, tại sao lúc này lại đến cửa hàng?"
Nói đến đây Liễu Nha Nhi liền tức giận. Gần đây cửa hàng rảnh rỗi, phụ thân bên kia cũng không cần giúp đỡ gì, hắn liền nghĩ tới muốn đến huyện học tiếp tục đọc sách.
Kết quả ngược lại, phu tử kia nói hắn không dạy được gì cho Liễu Đông Thanh. Nếu có lòng muốn học cho bằng tới Mộc Dương hoặc phủ thành, ở đó có phu tử là cử nhân đứng đắn. Không giống hắn chỉ là tú tài.
"Nha Nhi, muội nói xem chờ cha xây học đường, ta đi làm phu tử có được không? Liễu Đông Thanh nói rất thành khẩn, không có nửa phần vui đùa.
"Ca muốn làm phu tử?"
Liễu Đông Thanh ngồi xuống bên cạnh Tần Mộc, bưng chén trà lạnh của Tân mộc lên một hơi cạn sạch: "Hôm nay ta tới huyện học, chỗ đó ít ỏi không có bao nhiêu học sinh, mảnh vá trên người hết lớp này đến lớp khác. Nhưng cho dù như thế, bọn họ đều ngồi học rất đoan chính, nghiêm túc đọc sách theo phu tử." "Từ lúc đó ta cảm thấy chua xót đến muốn khóc, ta nghĩ tới mình ở Hoài Dương. Nếu gia cảnh tốt một chút có ai không muốn để con mình tới học đường thi đậu công danh, quang tông diệu tổ? Tựa như cha chúng ta."
Nói đến cha nhà mình, trong mắt Liễu Đông Thanh lập tức lấp lánh ánh sáng: "Tuy ta thi trúng tú tài, nhưng bây giờ đi thi không có bao nhiêu cơ hồi. Sau này còn chưa biết như thế nào. Cha vẫn luôn muốn dựng học đường trong thôn, để trẻ em Sài Tang được học tập miễn phí. Ta đã nghĩ, đến lúc đó ta cũng tới học đường làm tiên sinh. Tuy bản lĩnh ta không lớn, nhưng dạy chữ vỡ lòng cho bọn trẻ thì vẫn có thể."
"Ca, nếu đã thích, vậy đi làm! Bất kể là tham gia khoa cử, hay là binh mã đại nguyên soái, muội đều ủng hộ ca." Đến bây giờ Liễu nha Nhi còn nhớ rõ trước đây ca ca từng nói muốn làm binh mã đại nguyên soái.
"Nha Nhi-trở lại, không hổ là muội muội ruột của ta! Đúng rồi, các ngươi mới vừa nói chuyện gì, ta cũng muốn nghe." Nói chuyện một hồi vẫn vòng
Liễu Nha Nhi cười gượng hai tiếng: "Không, không nói gì."