Chương 177:
Chương 177:Chương 177:
Trăng sáng sao thưa, trong núi có tiếng gió thổi qua hàng cây sàn sạt. Tiếng ếch kêu ngoài ruộng hết đợt này đến đợt khác, trong đó còn kèm theo tiếng côn trùng không biết tên.
Cơm tối ăn ở nhà thôn trưởng Lâm gia thôn.
Lúc đầu Liễu Đông Thanh muốn chối từ, nói nói mình có mang theo lương thực và đồ ăn. Nhưng hắn không thắng nổi sự nhiệt tình của thôn trưởng Lâm, chỉ đành cùng Tần Mộc tới nhà thôn trưởng ăn cơm.
Liễu Đông Thanh cũng ngại tay không tới nhà người ta ăn cơm, liền cắt một ít thịt muối mang đi coi như thêm thức ăn.
Từ khi Lâm Kiến Phúc chạy về thôn thông báo, tức phụ nhà thôn trưởng đã lấy thịt thỏ từ xa nhà xuống chuẩn bị nấu ăn.
Chờ đến bắc bếp, bỏ thịt bỏ vào nồi nấu đến khi có mùi thơm, mới nói thôn trường đi mời Liễu công tử tới dùng cơm. Như vậy, chờ đến khi Liễu công tử tới thịt thỏ cũng đã hầm xong. Đến lúc đó lại xào thêm ít rau dại là được, cũng không đến mức phải ăn đồ nguội.
Mộc nhĩ nở to thái mỏng xào với thịt, đến khi ra khỏi nồi rải thêm một ít lá tỏi, giòn ngọt, ngo miệng lại có thêm mùi lá tỏi.
Măng khô năm trước đã ngâm cho nở ra. Đập tỏi và dừng băm ra xào trong dầu nóng co thơm, lại bỏ măng khô vào, chỉ cần xào thêm một lát đã xong. Giòn dai ngon miệng.
Rêu xanh xào với mỡ heo chỉ cần rắc thêm một chút muối, vừa ngon lại có vị ngọt thanh.
Cơm nấu trong nồi sắt lớn, trên mặt com còn chưng một chén trứng hấp cùng một đĩa thịt ba chỉ. Tổng cộng có sáu món, cũng coi như đầy đủ. Nhìn qua chỉ có mấy món đồ ăn bình thường như vậy nhưng đối với người trong núi mà nói đây chỉ là đãi ngộ khi ngày lễ ngày tết mới có.
Lâm thôn trưởng tâm tình rất tốt, đào cả bình rượu hoa quế chôn trong viện ra chiêu đãi.
Trên bàn cơm, ngoại trừ thôn trưởng còn mời thêm hai vị trưởng bối trong thôn đến tiếp khách. Liễu Đông Thanh và Tần Mộc từ Tiểu Vương Trang đến Sài Tang chuyện tiếp khách cũng coi như đi qua nam bắc. Không còn dáng vẻ thiếu niên ngây ngô như thường, ngoại trừ tôn kính nên có với các trưởng bối cách nói chuyện cũng vô cùng bình tính, không chút câu nệ.
"Liễu công tử, ta thay mặt cho toàn bộ thôn dân Lâm gia thôn, kính ngài một ly. Say này mấy đứa nhỏ còn phải làm phiền ngài dạy dỗ. Nếu bọn chúng không nghe lời, nghịch ngợm gây sự, ngài nên đánh thì đánh, nên mắng cứ mắng, không cần băn khoăn gì cả." Thôn trưởng nâng ly lên, chờ nói hết lời mới uống cạn ly rượu.
Vợ thôn trưởng cũng tiếp lời "Còn không phải sao! Có câu dưới côn bổng là hiếu tử, nếu bọn chúng không nghe lời, vụng về nên đánh nên phạt. Bằng không bọn chúng cũng không nhớ lâu được."
Liễu Đông Thanh vốn định nói cách xử phạt về thể xác không được, khi còn nhỏ mỗi lần hắn sắp bị đánh, Nha Nhi đều sẽ che chở cho hắn, nói đánh chửi không giải quyết được vấn đề, ngược lại sẽ khiến đứa trẻ sinh ra tâm lý phản nghịch.
Nhưng tưởng tượng đến thôn trưởng đã lớn tuổi, tư tưởng khác biệt với hắn, nên chỉ cười cười không tiếp lời thôn trưởng.
Trên bàn cơm, chủ yếu nói đến chuyện học tập của mấy đứa nhỏ. Bọn họ đã già không theo được, chỉ có thể trông ngóng bọn trẻ có thể dụng tâm học hành, tương lai tìm được đường ra. Đừng giống như bọn họ, cả đời đều bị vây lại trong núi.
Đêm dần về khuya, Liễu Đông Thanh và Tần Mộc cùng nhau cáo từ quay vê. Mấy người thôn trưởng muốn đưa bọn họ lại bị Liễu Đông Thanh ngăn lại, mấy vị trưởng bối này uống có hơi nhiều. Đường núi vốn đã khó đi, lại còn là ban đêm, Liễu Đông Thanh nào dám. Nếu không thân bị ngã xảy ra chuyện vậy chính là tội lỗi lớn.
"Không biết thẩm có thể cho ta mượn đèn lồng được không?"
Vợ thôn trưởng vỗ tay một cái, nói: "Ta lập tức đi lấy đèn lồng, nghe các ngươi lôi lôi kéo kéo, không ngờ lại quên mất việc này. Tần công tử cứ từ từ, ta đi lấy đèn tới đây."
"Đi, thẩm đưa các ngươi vê. Các ngươi lo Lâm thúc các ngươi uống quá nhiều, thẩm lại không uống rượu có thể đi được phải không. Đi đi đi." Vợ thôn trưởng cầm đèn lồng, đi trước một bước ra ngoài cửa.
"Lâm đại thẩm, người đưa đèn lòng cho bọn ta để bọn ta tự quay về là được rồi. Lâm thúc cùng các vị thúc bá uống có hơi nhiều, còn cần người chăm sóc. Tân Mộc cũng đi theo ra ngoài cửa.
Vợ thôn trường nhìn thôn trưởng đã nằm gục trên bàn, thầm mắng một tiếng, vẫn đưa đèn lồng qua: Vậy các ngươi cẩn thận một chút, bờ ruộng hẹp, mới vừa đầu xuân ngoài ruộng đều là nước. Các ngươi nhìn đường cho kỹ đừng để ngã."
"Thẩm yên tâm! Chúng ta về đây."
Tần Mộc cầm đèn lòng đi phía trước, Liễu Đông Thanh đi theo phía sau đi về hướng ngoài thôn.
Tiếng để cùng ếch xanh không ngừng kêu, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng quạ đen.
Liễu Đông Thanh có hoai choáng váng, ngẩng đầu nhìn bóng đêm, thở dài: 'Hư phụ thẳng tới trời cao vạn trượng, tham vọng cả đời chưa từng nói."
"Đông Thanh ca, ngươi...
Liễu Đông Thanh dừng chân, cơn gió thổi tới cũng khiến hắn tình táo một chút, lại nâng gót chân lên, cúi đầu không nói.
Thơ này, Nha Nhi đã từng đọc. Khi đó bọn họ đều còn nhỏ, hắn không hiểu Nha Nhi vì sao muốn độc thơ này. Nha Nhi đã nói, thời đại này thân phận nữ nhi đã trói buộc nàng, nàng có lý tưởng khát vọng lại không có cách nào thể hiện ra."
Hắn thật sự không nghĩ ra được một nữ nhi nhà nông có thể hiểu được cái gì là lý tưởng cái gì là khát vọng, chỉ cẩn lớn lên gả cho người tốt mà thôi.
Hắn hỏi Nha Nhi.
Nha Nhi suy nghĩ hồi lâu, mới cười nói: "Kiếm tiền."
Nha Nhi cười rất chân thành, má lúm nhỏ dưới ánh mặt trời có chút làm người ta chói mắt.
Khi đó hắn, đối với Nha Nhi là tin. Hiện tại, hắn lại có chút không tin.
Hai người quay về phòng như thế nào, Liễu Đông Thanh đều không nhớ rõ.
Rửa mặt đơn giản, lại quay về giường gỗ.