Chương 183:
Chương 183:Chương 183:
Phường nước tương, mấy thùng lớn màu đen xếp ngăn nắp thành hàng.
Mấy người làm công cầm gậy đảo chất lòng màu đen trong thùng theo chiều kim đồng hồ.
Liễu Nha Nhi múc ra một ít, nhìn tỉ lệ lại nếm thử hương vị.
"Ngưu nhị, ngươi lấy mười cái bình tới đây, mang mười bình này đến của hàng trước."
Thương nhân năm ngoái tới nhập hàng đều hỏi thăm nước tương năm nay khi nào ra. Nước tương ra khỏi thùng còn phải dựa vào thời tiết, phơi đủ ngày mới có thể bảo đảm hương vị thơm ngon. Liễu Nha Nhi chỉ nói qua, không ngờ tới những thương nhân đó chờ không kịp, đã vội đến Sài Tang từ trước, chờ nước tương mới năm nay.
Trước mắt nước tương phơi gần như đã xong, Liễu Nha nhi liên đưa mấy bình đến cửa hàng trước.
Mười bình nước tương bỏ lên xe ngựa chạy hướng vào thành.
Xe vừa đến cửa hàng, Tần Mộc đã ra đón, nâng mành đỡ người bên trong xuống xe.
"Có khát hay không?" Tần Mộc cầm khăn tay lau mồ hôi mỏng trên trán Liễu Nha Nhi.
Bên cạnh còn có tiểu nhi đang đứng, Liễu Nha Nhi thẹn thùng, đoạt khăn trong tay Tần Mộc từ lau mồ hôi cho mình, hắng giọng nói không khát mới đi vào cửa hàng.
"Đúng rồi, bảo A Trụ đi tới khách điếm thông báo cho mấy thương nhân kia, nước tương đã đưa tới đây."
Đúng lúc A Trụ tới đây nghe thấy Liễu Nha Nhi nói cũng không cần Tần Mộc phân phó, lập tức ra cửa tìm những thương nhân đó.
"Vừa rồi ta tới đây nhìn thấy nhìn thấy cũng có nhiêu cửa hàng mở cửa thêm lần nữa để buôn bán."
Tần Mộc bưng trà tới, cười nói tiếp: "Ban đầu bên trong thành không có hơi người, chuyện làm ăn cũng không thể tiếp tục được. Bây giờ nhóm thương nhân tới Sài Tang hết nhóm này đến nhóm khác, ngay cả bá tánh vào thành cũng nhiều lên, không phải nên mở cửa bắt đầu buôn bán một lân nữa sao?
"Cũng không biết cần bao lâu mới có thể khiến Sài Tang phồn hoa được như Hoài Dương. Không đúng, hẳn là phải phồn hoa hơn Hoài Dương." Liễu Nha Nhi chống khuỷu tay lên quầy, tay nâng má, thấp giọng lẩm bẩm."
"Sẽ, Liễu thúc và Nha Nhi đã bỏ nhiều tâm huyết cho Sài Tang như vậy, nhất định sẽ tốt lên. Đúng rồi Nha Nhi, cửa hàng trên phố Thanh Phong chúng ta có nên tìm thợ thủ công trang hoàng lại trước hay không? Cửa hàng bên đó lớn, chỉ sờ làm xong cần không ít thời gian?"
"Được, đợi lát nữa trở về ta sẽ vẽ bản mẫu"
Liễu Nha Nhi còn muốn nói về thiết kế cửa hàng mới, lại nhìn thấy Hạ Huy thở hổn hẩn tìm lại đây.
"Xảy ra chuyện gì sao? Sao lại chạy gấp như vậy? Liễu Nha Nhi và Tân Mộc đều giật mình, bất an.
Hạ huy xua xua tay: "Không, không có chuyện gì lớn. Là Liễu đại nhân hỏi tiểu thư có thời gian vê phủ hay không. Ta chạy vội, là bởi vì... bởi vì... đầu ngõ có con chó đen lớn không biết nhà nào nuôi đuổi theo, tiểu nhân thiếu chút nữa chạy không thoát."
"Ha ha ha!" Liễu Nha Nhi không nhịn được cười ra tiếng.
Đường đường là một nam tử lại còn là nha dịch cuối cùng lại bị một con chó đuổi cho chật vật như vậy. "A... Ha ha, cái này, không phải ta chê cười người... ha... ha ha ha." Liễu Nha Nhi cố gắng muốn nhịn cười nhưng căn bản không nín được.
Hạ Huy xấu hổ mắt đỏ như sắp chảy máu, mất mặt, quá mất mặt.
Cuối cùng vẫn để Tần Mộc tới giải vây, cười sủng nịch nhìn Liễu Nha Nhị, dịu dàng nói: "Liễu thúc tìm muội nhất định có chuyện, Nha Nhi về phủ trước đi, cửa hàng còn có ta."
"Được!"
Thính đường huyện nha, ngoại trừ cha Liễu còn có Tiên huyện thừa và Hồ sư gia.
Hai người đứng dậy hành lễ, Liễu Nha Nhi tìm vị trí ngồi xuống.
Cha Liễu đưa một phong thư tới, Liễu Nha Nhi mở ra xem, lông mày căng chặt, khó hiểu hỏi: "Cha, ý của Trần tri phủ là sao?
Còn một tháng nữa là Tết Đoan Ngọ, Lĩnh Nam luôn có tập tục đua thuyền rồng dịp Đoan Ngọ. Năm vừa rồi hội thuyền rồng đều tổ chức ở những huyện khác, bởi vì hoàn cảnh Sài Tang không tốt, đi thi chỉ có một đội thuyền rồng. Nhưng lần này, Trần tri phủ lại muốn chọn sông Lưu Tang ở Sài Tang làm địa điểm tổ chức hội đua thuyền, thật đúng là khiến người ta khó hiểu.
Cha Liễu cầm lấy bức thư, nói: "Có lẽ Trân đại nhân muốn kéo Sài Tang chúng ta lên. Chỉ là tạm thời chúng ta còn không biết có bao nhiêu đội thuyền rồng sẽ đến. Cho nên mới gọi Nha Nhi trở vê thương lượng, việc này nên ứng phó như thế nào.
"Nếu thật sự như cha nghĩ, vậy đúng là khiến Trần đại nhân khổ tâm rồi. Bây giờ các cửa hàng trong thành cũng dần mở ra, xem như có nhiều đội thuyền tới chúng ta cũng không sợ, không cần lo lắng bọn họ không có cơm ăn, không có chỗ ngủ."
"Được, vậy lát nữa thôn báo tin tức này ra ngoài, cũng để bá tánh có tính toán trước." Tin tức vừa truyền ra, dân chúng trong thành đều hoan hô sôi trào.
Đoan Ngọ hay còn được gọi là Đoan Dương, là ngày mùa nhập hạ. Mọi người phát động giết sâu bọ gây hại, cùng nhau đi bái tế tổ tiên, đua thuyền rồng cầu phúc trừ tà. Những năm trước cơm còn ăn không no có ai lại bỏ tiên ra mua thuyền dầu cây trẩu cho thuyền rồng, thuê đoàn xe chứ. Bây giờ không chỉ có thể ăn cơm no, ngày cả nơi vui chơi cũng đã dọn tới cửa nhà mình, vui như vậy có bỏ ra một chút tiền cũng không sao.
Ngay cả các thôn ở Sài Tang cũng kéo thuyền rồng ra ngoài, bôi dâu cây trẩu chờ đến Đoan Ngọ.
Vừa đầu tháng năm, đã có thuyền rồng ở các huyện khác đến Sài Tang.
Trên mấy chiếc xe bò buộc thuyền rồng, mái chèo và trống lớn. Vừa đến Sài Tang sẽ mang thuyền rồng tới mảnh đất trống ở bờ đê Dương Liễu, dựng lêu để người trông coi, còn lại đi tìm khách điểm ở.
Mà thời gian này, cha Liễu cùng phái người đi dọc theo bờ sông Lưu Tang cứ cách một điểm dựng một cái lầu đơn giản, tiện cho người xem thuyền rồng nghỉ ngơi.