Chương 187:
Chương 187:Chương 187:
Trên đường lớn màu xám trắng hai chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua.
Hai bên đường rộng mở bằng phẳng, hoa cúc vàng nở rộ. Ngàn mẫu đất cách đó không xa, một nửa trồng cây mía cao lớn thẳng tắp, một nửa còn lại là cây cải dầu mới vừa nảy chồi.
Phóng tâm mắt nhìn quanh, mảnh đất tràn đầy sức sống, sắc thái phong phú khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Bên trong xe ngựa, một thiếu nữ nâng rèm lên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ có chút xuất thần.
"Trước kia Sài Tang là có tiếng nghèo khổ, nữ tử Sài Tang chỉ cần có chút cơ hội đều nghĩ cách gả ra ngoài huyện. Nhưng hôm nay nhìn xem đường lớn này, ngàm mấy đất này, chỉ sợ là nữ tử các huyện khác đều muốn gả tới Sài Tang."
Nữ tử trẻ tuổi nghe tiếng liền khôi phục lại tỉnh thần, thả rèm xuống, nhìn phụ nhân ngồi đối diện, không biết là nghĩ tới cái gì liền đỏ mắt cùi đầu.
Phụ nhân kia nắm khăn, che miệng cười khẽ trêu ghẹo: "Có thể quản lý đưa Linh Nam có tiếng nghèo khổ nhất thành như vậy, có thể thấy được năng lực của Liễu tri huyện không hề tâm thường. Mắt nhìn người của huynh trưởng muội từ trước đến nay đều không kém, phu quân từng nói qua một lần, nói thật sự vô cùng thưởng thức Liễu tri huyện. Hắn cũng chỉ có một muội muội là muội, tất nhiên sẽ không đẩy muội vào hố lửa."
Đúng vậy, nữ tử trẻ tuổi kia chính là muội muội ruột của Trần tri phủ Vĩnh Bình, Trân Mộng Ngu. Mà phụ nhân kia chính là tri phủ phu nhân Hà thị. Về phần người ngồi xe ngựa phía trước đương nhiên là Trần tri phủ.
"Nhưng muội, dù sao..." Trần Mộng Ngu cắn môi, đỏ mắt không dám nói tiếp.
Hà thị vung khăn lên, an ủi: "Góa chồng trước khi cưới thì làm sao? Là do chính bản thân hắn bạc mệnh, không phải do muội khắc chết hắn, có ai còn có thể nhai mãi mấy lời này? Liễu tri huyện kia cũng là người góa vợ, hắn còn có thể ghét bỏ muội hay sao? Hơn nữa nếu không phải họ Sử kia mất mạng, sao chuyện tốt này có thể đến lượt hắn?"
"Tẩu tẩu...' Mặt Trần Mộng Ngu đỏ như sắp chảy máu.
Hà thị kéo tay nàng ấy qua, nhẹ nhàng vỗ võ: "Cô nương Trần gia ta có thể gả vào nhà bọn họ, là do tổ tiên nhà bọn họ tích được nhiều công đức. Muội đừng tự coi thường bản thân mình, tự làm bản thân mình chịu khổ."
"Nhưng nhi nữ nhà người đó, đều lớn bằng muội muội. muội..."
"Nha đầu ngốc, đừng nói lớn bằng muội, cho dù có lớn hơn muội nhiều tuổi, nhưng muội gả qua đó cũng chính là trưởng bối của bọn họ. Chẳng lẽ muội là kế mẫu lại sợ bọn họ hay sao? Ta nghe nói nhi nữ nhà Liễu tri huyện là người thấu tình đạt lý đối xử hiền hòa với mọi người, không kiêu ngạo hiếp bức người khác. Chuyện này, A Ngu có thể yên tâm."
Trần Mộng Ngu có vẻ như bị thuyết phục, cúi đầu nắm khăn tay, im lặng không nói gì.
Hà thị buồn cười, lại nổi lên tâm tư trêu ghẹo, nói: "Nghe đại ca muội nói, Liễu tri huyện này tuy đã qua tuổi bốn mươi nhưng chính là một nhân tài. Theo như đại ca muội nói chính là nếu Liễu tri huyện trẻ lại vài tuổi, vậy thật sự giống như Phan An."
"Tẩu tẩu-"
Trân Mộng Ngu vừa thẹn vừa gấp, trong giọng nói mang theo một chút mềm mại của nữ nhi gia.
Hôm qua cha Liễu nhận được tin biết Trân tri phủ muốn tới Sài Tang, lại không biết lần này Trần tri phủ tới đây vì chuyện gì.
Hắn tự nhận bản thân mình cẩn trọng cần cù chăm chỉ, một không thịt cá hại dân, hai không ăn hối lộ trái pháp luật. Đối với chuyện Trần tri phủ đột nhiên đến thăm, tuy có khó hiểu nhưng cũng không đến mức thấp thỏm bất an.
Xe ngựa Trần tri phủ vừa đến cửa thành, cha Liễu đã sớm đứng chờ ở đó. Cha Liễu muốn tiến lên hành lễ lại thấy người bên trong vươn tay chỉ đi tiếp.
Cha Liễu hiểu ý ngồi lại xe ngựa nhà mình, đi lên trước dẫn đường.
Cửa huyện nha, Tiền thị vươn dài cổ nhìn từ đầu đến cuối đường, trong lòng thấp thỏm bất an, nói: "Nha Nhị, ta lo lắng quá. Ngươi nói xem Trần tri phủ kia đang yên đang lành chạy tới Sài Tang làm gì? Tới thì tới còn mang theo phu nhân và muội muội. Ta đã gặp nhân vật lớn như vậy bao giờ, trong lòng ta cứ bồn chồn không ngừng."
Liễu Nha Nhi ôm cánh tay Tiền thị, cười nhạt nói: "Nãi nãi, người yên tâm. Bất kể cha hay những người khác đều không hề phạm tội gì. Nếu đã không phạm tội, chúng ta cũng không cần sợ, chỉ cần tiếp đãi cẩn thận theo lễ tiết là được."
"Nói thì nói như vậy nhưng quan lớn mang theo gia quyến tới đây, ta đều cảm thấy không thích hợp."
Liễu Nha Nhi an ủi vẫn không có tác dụng.
Nói tới trước kia đến Triệu phủ dự tiệc, Tiền thị cũng bất an sợ hãi, không được tự nhiên, sợ thân phận nông phụ của mình thấp kém làm mất thể diệ của nhi tử.
Nhưng lần này người bà gặp lại chính là quan trên của con trai mình, là quan lớn tứ phẩm cao cao tại thượng. Mà người bà phải tiếp đãi chính là phu nhân của quan tứ phẩm. Trong lòng Tiền thị lúc này chính là sợ hãi phát ra từ sau bên trong.
Bà sợ mình nói sai một câu hoặc nơi nào chọc đến đối phương cũng có thể khiến mũ cánh chuồn trên đầu con trai khó giữ được.
"Cạch... Cạch...' Xe ngựa tới.
Tiền thị vội sửa sang lại xiêm y, tay nhéo góc áo, bất an nhìn xe ngựa dừng lại.
Xe ngựa của cha Liễu dừng lại trước, sau đó cha Liễu lại tự mình đi xuống nâng mành đỡ Trần tri phủ xuống xe. Tiền thị cùng Liễu Nha Nhi theo đi tới quy củ hành lễ.
Cha Liễu cùng Trần tri phủ đi vào thư phòng. Trần phu nhân và Trần Mộng Ngu đi theo tiền thị tới hậu viện.
Uống trà, nói chuyện phiếm vài câu, liền nghe Trần phu nhân nói: "A Ngu nhà ta từ nhỏ nuôi dưỡng ở khuê phòng, lần đầu tiên được đi xa như vậy. Nếu đã ra ngoài, chi bằng để Liễu tiểu thư dẫn A Ngu đi dạo có được không?"