Chương 4:
Chương 4:Chương 4:
Vừa lúc lúc này nàng nghe thấy có người đi tới bên này, đoán chừng là người trong thôn nghe ầm ï chạy tới đây xem. Liễu Nha Nhi vội vàng ném cây chổi trong tay đi, sau đó lấy tro bụi trên đất bôi lên mặt, ngồi xuống khóc lớn: "Ô ô ô, cứu mạng, cứu mạng al Trương đại thẩm đánh người rồi!"
Trương thị bị một loạt thao tác của Liễu Nha Nhi làm cho kinh ngạc? Bà ta còn chưa chạm vào một cọng tóc của Liễu Nha Nhi có được không, sao lại thành giết người rồi?
Tiền thị nhìn hành động của cháu gái, lập tức phản ứng lại cũng ngồi xuống đất khóc theo: "Trương Thị nhân lúc nhi tử và cháu trai ta không có ở nhà chạy tới đây bắt nạt cô nhi quả phụ chúng ta, còn chạy tới đây đánh người. Ông trời ơi sao không đánh Trương thị lòng dạ hiểm ác này đi."
"Làm sao vậy?" Thôn dân tới chạy tới đây, có người lên tiếng hỏi.
"Hồ gia gia, hôm trước Phì nha đầu mắng ta không có giáo dưỡng, nói ta khắc chết mẹ mình, còn nói cha ta khắc chết gia gia. Ta nói không phải, nàng liên đánh ta. Ta không phải kẻ ngốc, sao có thể đứng im cho nàng đánh mình được? Cho nên ta cào lại nàng một cái, kết quả nàng liền đẩy ta xuống sông. Ô Ô Ô, nếu không phải đúng lúc nãi nãi tới tìm ta, có lẽ ta đã chết đuối rồi. Ô... Ô o o o. . Nếu không phải nãi nãi tới kịp, ta đã ... Ta đã không còn được gặp lại cha và nãi nãi nữa rồi. ô. ." Liễu Nha Nhi vừa khóc vừa nói còn thở hổn hển.
Quần chúng vây xem có ai không thấy đau lòng, đứa trẻ này từ nhỏ đã không có mẹ lại còn bị người ta bắt nạt tới mức này.
Liễu Nha Nhi thấy không khí đã ổn định, lại nói: "Năm trước xảy ra nạn châu chấu, cuộc sống của mọi người đều vô cùng khó khăn, cha ta nói cũng may ta không xảy ra chuyện gì lớn nên không tìm Trương đại thẩm đòi bồi thường. Kết quả thì ngược lại Trương đại thẩm nhân lúc cha ta không có nhà đi ra ruộng làm việc, liền tới tìm nãi nãi ta đòi bồi thường, nói ta cào nát mặt Phì nha đầu. Ta nói là Phì nha đầu bắt nạt ta trước, còn đẩy ta xuống sông, Trương đại thẩm liền đánh ta còn mắng nãi nãi và cha ta, còn nguyền rủa cả nhà ta đều bị khắc chết."
"Quá đáng!Thật đúng là quá đáng!"
Trong đám người có một lão nhân râu hoa râm đi tới. Người này Liễu Nha Nhi biết, là thôn trưởng Tiểu Vương Trang.
"Tú tài công không muốn chấp nhặt với ngươi, ngươi còn không biết tốt xấu chạy tới đây gây chuyện, nếu để người ngoài biết không phải mặt mũi người Tiểu Vương Trang mất hết rồi sao? Trương lão nhị, nhanh dẫn người nhà ngươi về! Nếu tức phụ này nhà ngươi còn khóc lóc, quấy phá suốt ngày, lão tử sẽ hưu thê cho ngươi."
Trương lão nhị bị điểm danh đỏ mặt đi tới kéo người đi, trước khi đi còn nói một câu với thôn trưởng: "Do ta quản không nghiêm, nếu Trương thị còn tiếp tục không biết thu liễm, vậy nhờ nhị thúc hưu thê dùm ta."
Nói xong lại cúi đầu xin lỗi Tiền Thị: "Liễu đại nương, xin lỗi! Ngài đại nhân không nhớ tiểu nhận, tạm tha cho mẹ con họ lần này."
Tiền thị không nói gì, Liễu Nha Nhi khinh thường hừ một tiếng.
Trương lão nhị chỉ hận không tìm được cái lỗ trên đất để chui vào.
"Nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ đánh gãy chân chó của bà tai"
Mọi người nghe tiếng, lần lượt quay người lại đứng sang một bên nhường đường.
Bởi vì chủ nhân của giọng nói chính là tú tài duy nhất trong thôn, cũng chính là cha của Liễu Nha Nhi.
"Nương người có bị thường hay không?" Liễu Chi Hiền thả cuốc xuống, đỡ mẫu thân dậy, quan tâm hỏi thăm.
"Ta không có việc gì, nhưng Nha Nhi, Nha Nha Nhi có bị thương hay không? Tiền Thị vội chạy tới ôm Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi có hơi xấu hổ, nàng sợ nãi nãi lo lắng muốn nói mình không sao, nhưng vừa rồi tiếng khó của nàng quá lớn, bây giờ những người vây xem vẫn còn ở đây, nàng cũng không muốn bại lộ.
Cũng may Liễu cha đuổi mọi người đi, lúc này Liễu Nha Nhi mới cười nói: "Con không sao"
Liễu cha cũng đi tới phủi tro bụi trên người nàng, vuốt mũi nàng, cưng chiều nói: "Qủy nha đầu."
Liễu Nha Nhi đột nhiên đứng dậy, làm mặt quỷ với Liễu cha, sau đó cười chạy đi.
Mắt Liễu cha đột nhiên ướt đẫm, ngần ấy năm, Nha Nhi nhà mình luôn rụt rè, không thích nói chuyện, cũng rất ít cười.
Hắn biết, bởi vì mẹ con bé chết sớm, mấy đứa trẻ trong thôn bắt nàng nàng, cười nhạo nàng. Nàng chỉ có thể một mình chịu đựng, không nói cho người khác biết. Thời gian trôi qua, liền sinh ra tính khí sợ hãi.
Nói đến cùng cũng là do người làm cha như hắn vô năng không bảo vệ được nàng.
Chỉ là bây giờ Nha Nhi có thể chủ động trêu ghẹo mình, cười vô cùng vui vẻ. Thậm chí khi Trương Thị tới gây chuyện, nàng đã học được cách phản kháng, thậm chí còn cãi nhau vì mình.
Nha Nhi của hắn đã trưởng thành rồi.
Thật tốt!