Chương 43:
Chương 43:Chương 43:
Tiền thị dựa vào khung cửa, nhìn hai tỷ muội lưu luyến không muốn rời, khẽ nở nụ cười. Nhưng Tiền thị vừa cười, hai mắt lại rưng rưng.
Bà nhớ tới đại tỷ của mình.
Nhà bà có ba huynh đệ tỷ muội, bên trên có một đại tỷ hơn bà bảy tuổi cùng một đại ca hơn ba tuổi.
Khi còn nhỏ đại tỷ thương bà nhất, mỗi lần đi đánh có heo, đại tỷ cắt xong phần của mình lại cắt cho bà. Bà cũng thích đi theo đại tỷ nhất, có chuyện gì cũng nói cho đại tỷ biết.
Chỉ tiếc năm đó bà tám tuổi, đại tỷ vì cuộc sống trong nhà gả tới huyện lân cận, cách Hoài Dương suốt bảy tám chục dặm đường.
Có lẽ bởi vì đường xá xa xôi, hoặc bởi vì hận cha mẹ.
Sau khi đại tỷ xuất giá, tổng cộng chỉ vê nhà bốn lần.
Lần đầu tiên là ngày tân nương lại mặt về nhà, lần thứ là cha bà qua đời, lần thứ ba là nương qua đời.
Một lần cuối cùng là năm bà mười lăm tuổi, tẩu tử muốn bán bà cho một nhà giàu trong thành làm tiểu thiếp. Không biết đại tỷ nghe được tin này từ đâu lập tức trở về nháo một trận với ca ca tẩu tử, cuối cùng làm chủ để Liễu tổ phụ bỏ năm lượng bạc sính lễ, mua đứt quan hệ với ca ca và tẩu tử.
Cũng trong năm đó, đại tỷ và bà chưa từng mẹ đẻ.
Bà và Liễu tổ phụ thành hôn năm thứ hai, Liễu tổ phụ đặc biệt thuê xe bò mang đại lễ tới huyện bên cạnh thăm đại tỷ.
Sau đó lại thêm một năm cha Liễu đậu tú tài, đại tỷ dẫn hai người con trai tới Tiểu Vương Trang. Còn mang theo hai con gà mái già và ba mươi cái trứng gà. Bà biết, có lẽ đó là tất cả tài sản của đại tỷ.
Bà còn nhớ rõ bàn tay đại tỷ đầy vết chai nắm chặt lấy tay mình, hai mắt đẫm lệ nói: ”
Nàng còn nhớ rõ đại tỷ kia tràn đầy vết chai tay gắt gao nắm nàng, hai mắt đẫm lệ đối nàng nói: "Tiểu muội, cuối cùng muội cũng hết khổ, sau này chắc chắn sẽ càng tốt hơn."
Chỉ là ông trời mắt mù, các bà không ai hết khổ.
Lần cuối cùng bà nhìn thấy đại tỷ là ngày tắm ba ngày của Nha Nhi.
Lúc đó lưng đại tỷ đã hơi còng, nhưng bà ấy còn chưa tới năm mươi tuổi.
Từ lần đó về sau đã suốt chín năm chưa từng nhìn thấy đại tỷ.
Bà cũng muốn đi gặp đại tỷ, nhưng bà có tâm nhưng vô lực. Hai đứa cháu trong nhà còn quá nhỏ, không thích hợp lăn lộn đường xa cùng bà. Nếu một mình đi, hai đứa nhỏ lại không có ai chăm sóc, bà căn bản không thể đi được. Cho nên mấy năm trước có vài lần bà nhờ người đưa lương thực qua.
Bà nghỉ, đại tỷ cũng muốn đến thăm mình. Bà nghĩ có lẽ đại tỷ cũng sợ nhìn thấy cuộc sống cùng của mình không tốt.
Đại tỷ sợ bà lo lắng.
"Nãi nãi, người đừng đau lòng. Nhà đại cô cách nhà chúng ta không xa, chờ lúc nào rảnh rỗi, cháu và người cùng đến nhà đại cô." Liễu Nha Nhi cho rằng nãi nãi không nỡ rời xa đại cô, mới trộm lau nước mắt.
Nghe thấy cháu gái nói, Tiền thị vốn còn đang đau lòng lại đột nhiên cười nói: "Ai luyến tiếc chứ? Nãi nãi đang nhớ bà cô ngươi, đã bao nhiêu năm cũng không biết thân thể của đại tỷ còn khỏe không?"
"A, bà cô? Cháu còn có bà cô sao?”
Liễu Nha Nhi chưa từng biết mình còn có một bà cô. Nàng chỉ biết gia gia nàng là cô nhỉ, còn mẫu thân là một người lưu lạc tới đây. Nàng vẫn luôn cho rằng người thân của nhà mình cũng chỉ có một mình đại cô ở thôn khác mà thôi.
Từ trước đến Liễu Nha Nhi cũng không biết, nãi nãi mình vẫn còn người thân.
"Lúc ngươi tắm ba ngày, bà cô còn từng ôm ngươi đó. Chỉ là cách quá xa, đời này không biết còn có thể gặp nhau thêm một lần nữa hay không." Tiền thị nói, đôi mắt lại đỏ lên, hai hàng lệ chảy xuống.
"Xa là bao nhiêu?" Liễu Nha Nhi nghiêng đầu hỏi.
Tiền thị thở dài một tiếng: "Bảy tám chục dặm! Ail"
Thời hiện đại, bảy tám chục dặm chỉ mất nửa giờ lái xe. Điều kiện giao thông ở cổ đại không tốt, lại quanh co lòng vòng, bảy tám chục dặm có lẽ cũng phải mất một ngày.
Cũng may, không phải là quá xa!
"Nãi nãi, chờ thu hoạch lúa mạch xong, chúng ta đi thăm bà cô đi. Cháu còn chưa từng nhìn thấy bà cô, cũng chưa từng đi khỏi Hoài Dương."
"Được!"
Trong lòng Tiền thị vẫn luôn lo lắng cho đại tỷ, đặc biệt là năm trước còn có nạn châu chấu, năm may còn gặp mưa đá.
Năm trước bà không có cách nào, đến nhà mình còn ăn không đủ no, cũng không có cách nào tiếp tế cho đại tỷ.
Thấy năm nay lại là một năm khó khăn nữa, nếu bà không đi nhìn tận mắt, thật sự không yên lòng.
Bà đã tới tuổi này, thật sự là nhìn một lần lại bớt đi một lần.
Ánh nắng tươi sáng, trời rộng mênh mông.
Ngọn gió đầu hạ khẽ lướt qua, lúa mạch trên cánh đồng đong đưa sóng vàng.
Tiền thị đội khăn che đầu, tay vươn ra kéo mấy hạt lúa mạch nghiền nát trong lòng bàn tay, hạt lúa bị nghiền nát lộ ra phấn trắng. Tiền thị ra lệnh một tiếng, thu hoạch.
Một nhà năm người, toàn thể bắt đầu làm việc, ngay ngay cả Liễu Nha Nhi cũng cầm lưỡi liềm đi theo sau cắt lúa mạch.
Chờ đến khi gần trưa, Liễu Nha Nhi về nhà nấu cơm lại mang đồ ăn đã nấu xong vào nồi đất mang ra ruộng.
Mấy mẫu lúa mạch cắt xong lại mang về, mất hơn ba ngày.
Thông thường trong thôn sẽ có một sân lớn để phơi lúa, sau đó chia thành từng phân nhỏ phân phát cho từng nhà, để phơi.
Liễu gia ở dưới chân núi có nhiều đất, cho nên năm đó Liễu tổ phụ trực tiếp san phẳng một miếng đất làm sân phơi, đặc biệt dùng để phơi lúa.
Cứ như vậy không cần đến sân lúa tâp trung để phơi lúa.
Không phải nói Liễu Nha Nhi bụng dạ hẹp hòi, mà bởi thời buổi này lương thực thật sự quá khan hiếm, Liễu Nha Nhi sợ lúa mạch nhà mình sẽ bị người ta trộm mất.