Chương 74:
Chương 74:Chương 74:
Liễu Nha Nhi lại nói: "Nếu tính ra, còn muốn làm tốt một chút. Bùng trong phòng ẩm ướt không nói, thời gian dài sẽ tiếp tục nứt ra, còn lọt gió nữa. Bây giờ trong tay chúng ta có chút bạc, không bằng làm một cái nhà ngói đi. Căn nhà như vậy có ở trăm năm cũng không thành vấn đề."
Cha Liễu suy nghĩ một hồi mới nói: Nếu muốn làm nhà gạch mới, phải đến lò gạch đặt trước. Lò gạch bình thường không dám nung nhiều, có rất ít hàng. Hơn nữa còn phải mua gỗ nữa, đồ gỗ nhà ta có lẽ cũng không thể dùng nữa."
"Cha có quen biết thợ thủ công nào hay không? Có lời nói từng nói dù sao người quen làm vẫn yên tâm hơn." Không phải Liễu Nha Nhi tiểu nhân, dù sao xây nhà cũng là chuyện lớn, người wun làm việc cũng có thể tận tâm hơn một chút.
"Dượng ngươi có người quen đến lúc đó đi nói với dượng ngươi là được. Ngày mai ta tới lò gạch đặt gạch và ngói trước, còn đặt thêm một ít gỗ. Đúng rồi, Nha Nhi nói giường đất là cái gì?"
Liễu Nha Nhi cười ha ha, giải thích nói: "Giường đất chính là dùng gạch xây giường trong phòng, có bếp lò ở dưới. Bếp lò đốt lửa cùng với giường đất sẽ nóng lên. Như vậy mùa đông có ngủ cũng không sợ lạnh."
"Nghe ngươi nói vậy giường đất đúng là rất tốt. Mùa đông mỗi năm đều có rất nhiều người tuổi cao không chịu nổi chết rét, có giường đất này, mùa đông có thể dễ dàng hơn rất nhiều. Đợi lát nữa cha đi tìm thôn trưởng, để mọi người cùng làm giường đất, Chỉ là cái giường đất này có tốn nhiều tiên không?"
"Tính ra cũng không tốn bao nhiêu tiền. Gạch đất cũng có thể làm được chỉ cần mời thợ thủ công làm giường đất là được."
"Nếu đã tốt như vậy, ta lập tức đi tớ nhà thôn trưởng."
"Ai... Cha, cha!” Liễu Nha Nhi cạn lời, nàng còn chưa có nói hết đó. Cha nàng đúng thật là chuyện gì cũng nghĩ đến người trong thôn.
Cha Liễu vừa ra khỏi cửa, mãi cho đến khi trời sắp tối mới trở về. Lúc trở về, trong tay còn xách theo một con cá trắm cỏ.
Nhưng nhìn quần áo, giày dép của cha Liễu, nghe đến cá này chắc chắn không phải do cha Liễu, cũng không biết là ai cho.
Liễu Đông Thanh nhìn cá trắm lớn, đã bắt đầu ảo tưởng muội muội sẽ làm ra hương vị gì.
"Cha cá từ đâu ra vậy?" Liễu Nha Nhi nhận ca, thử ước chừng trọng lượng.
Cha Liễu phủi bụi trên người, nói: "Hết buổi cha tới nhà đại cô các ngươi nói chuyện làm nhà với đại dượng và đại cô, để dượng ngươi giúp đỡ tìm thợ xây. Trùng hợp dượng và biểu ca ngươi bắt được mấy con cá, bà bà nhà đại cô liền đưa cha mang về."
Liễu Nha Nhi tò mò, nàng từng nghe Tiền thị nói bà bà của Liễu thị tuy không xem là khắc nghiệt nhưng lại vô cùng bất công. Trong lòng trong mắt đều chỉ có đại nhỉ tử và tiểu nhi tử là người nhà. Sao bây giờ có thể bỏ ra được?"
Tiền thị nhìn cháu gái đảo mắt, liền đoán được nàng đang nghĩ cái gì: "Bà bà nhà đại cô ngươi bất công thì bất công, nhưng về cơ bản không có gì. Tết Đoan Ngọ và Trung thu lần trước, chúng ta đáp lễ vừa có thịt lại có đường, còn cho thêm một con gà mái già. Lễ vật như vậy ở thời buổi này, làng trên xóm dưới không có mấy người có thể bỏ ra được. Hôm nay cha ngươi trùng hợp tới đó, phàm là người biết suy nghĩ đều sẽ chọn con cá lớn nhất mang đến. Cái này gọi là có tới có lui.
"Nga -' hóa ra là như vậy.
Liễu Nha Nhi lại đưa cá cho cha Liễu, nói: 'Vừa lúc là khi muối cá tốt nhất. Cá này đem đi muối đến lúc đó mời người tới giúp xây nhà, nhất định có thể ăn được. Cá này trùng hợp có thêm một món."
"A, đêm nay không được ăn cá sao?" Liễu Đông Thanh biết đêm nay không được ăn cá, có chút thất vọng.
Đột nhiên, hắn phát hiện ra một tin tức gì đó không thể tin được. Nha Nhi nói, muốn muối cá để cho người xây nhà ăn.
Xây nhà... Nhà hắn chuẩn bị xây nhà mới sao?
"Cha, nãi, chúng ta chuẩn bị làm nhà mới sao?"
"Đúng vậy!" Tiền thị cười trả lời, xoay người vào bếp nấu cơm. Để lại Liễu Đông Thanh ở đó, mở to miệng giật mình.
"Đông Thanh ca, Đông Thanh cai"
Tần Mộc đẩy Liễu Đông Thanh vài cái, Liễu Đông Thanh mới khôi phục lại tỉnh thần. Hắn thật sự không thể nghĩ đến chuyện nhà mình sắp làm nhà mới. Nhưng vì sao cha và nãi nãi ngay cả Nha Nhi cũng biết chuyện này còn hắn lại không biết.
Tủi thân...
"Nha Nhị, ta có phải ca ca của muội không?”
"Đúng vậy!" Liễu Nha Nhi khó hiểu, ca ca không biết sao lại hỏi chuyện này.
"Vậy chuyện xây nhà lớn như vậy, sao các ngươi không nói cho ta biết?"
Liễu Nha Nhi trừng mắt, nhìn ca ca như nhìn đứa ngốc thiểu năng trí tuệ: " Ngươi và Tần Mộc lên núi chạy loạn một ngày, về đến nhà còn không đủ một khắc, muội biết nói với ca lúc nào?"
"A, cũng đúng! Ha ha... Ta đã nói mà, ta và cha đều đẹp như nhau, nhất định là người thân ruột thịt, các ngươi không thể nào gạt ta." Liêu Đông Thanh cười đắc ý.
"Đúng rồi Nha Nhi, cha có nói muốn làm nhà kiểu như thế nào không? Ta cảm thấy, chúng ta làm nhiều thêm mấy phòng. Bằng không đến lúc muội và Tần Mộc sinh con, không thể ở được."
"Liễu... Đông... Thanh!" Liễu Nha Nhi hận không thể bịt kín miệng ca ca mình lại.
Nàng mới chín tuổi, chín tuổi! Nàng vẫn còn là một đứa trẻ, ca ca nàng lại bắt đầu nghĩ đến chuyện sau này nàng sinh con.
Nàng cũng không biết ca ca có chấp nhiệm này từ đâu, suốt ngày chỉ nghĩ đến tương lại sẽ gả nàng cho Tần Mộc.
Tuy nói dung mạo của Tần Mộc rất đẹp lại ở chung nửa năm tính tình của Tần Mộc đúng là không thể. Nhưng nàng là linh hồn hơn hai mươi tuổi trong thân thể chín tuổi, mà Tân Mộc lại là đứa trẻ thật sự. Xem như tương lai bọn họ có thể trưởng thành, nàng cũng cảm thấy Tần Mộc là đứa trẻ nàng nhìn hắn lớn lên.
Cho nên nàng sẽ không gả cho Tần Mộc.