Chương 82:
Chương 82:Chương 82:
Ngay sau đó mọi người lại đi theo cha Liễu vào trong phòng, Liễu Nha Nhi và Liễu Đông Thanh, Tân Mộc đi bưng trà rót nước, lại mang hạt dưa đậu phộng lên vội đến mức chân không chạm đất.
"Trời ạ, trong nhà tú tài đúng là rất ấm áp." Một hán tử bị đông lạnh đến mức co rút lại, vừa vào nhà mới đứng thẳng người ra được.
"Giường đất này đúng là tốt, ngày mùa đông không còn sợ ổ chăn lạnh như băng nữa. Giường đất này vừa đốt lên, quanh nhà đều ấm áp."
Trương Toàn lấy một nắm đậu phộng trên bàn, hừ nhẹ: "Hừ, lúc mới vừa xây nhà tú tài công đã nói các ngươi dùng gạch đất làm theo giường đất không phải sao. Do các ngươi không nghe bây giờ nhìn thấy mới biết thèm sao?"
Hồ Lão Tam ưỡn cổ, bảy phần khó chịu bảy phần tủi thân nói: "Chúng ta có thể không tin tú tài công sao? Còn không phải chỉ không nỡ bỏ tiền ra sao. Chỉ có bấy nhiêu lương thực có lẽ chỉ chống đỡ đỡ được đến tháng năm năm sau, sao còn có tiền thừa đi làm giường đất."
"Đúng vậy, chúng ta không giống ngươi, lúc rảnh rỗi có thể vào huyện tìm một ít việc vặt để làm. Chỉ là chờ đến năm sau, cho dù có nghèo ta cũng phải làm cho nương ta một cái giường đất. Thân thể bà không tốt, có giường đất mùa đông sẽ tốt hơn rất nhiều."
Trương Toàn bỏ đậu phộng đã lột xong vào miệng, nhai xong rồi mới nói: "Các ngươi đó, luôn cảm thấy tú tài công đọc nhiều sách đến đầu óc choáng váng cho nên mới không tin có phải không. Nhưng các ngươi nhìn xem, nửa năm trước lúa mạch không may gặp phải mưa đá, tú tài công nói đốt lá cây có thể làm phân, kết quả các ngươi còn giếu cợt tú tài công. Nhưng sau đó thì sao? Lúa mạch nhà tú tài công mọc tốt nhất. ác ngươi sau này nghe tú tài công nói nhiều một chút đi."
"Hứ, nói chúng ta, không phải lúc đó ngươi cũng không nghe sao?" Hồ Lão Tam bu môi.
"Nhưng sau đó tú tài công nói làm giường đất, ta làm. Các ngươi có mấy nhà làm cơ chứ? Nói là tiếc tiền sao, gạch đất có thể tự làm được cũng chỉ cần nhờ thợ thủ công mà thôi, có thể tốn bao nhiêu tiên."
"Ngươi..."
Hồ Lão Tam còn muốn phản bác, lại bị người bên cạnh cản lại. Hôm nay nhà tú tài làm tiệc dọn nhà không nên xảy ra tranh chấp.
Lại nói đến nữ quyến bên này, đều tập trung trong phòng Liễu Đông Thanh. Một nhóm người ngồi trên giường đất, cảm nhận được từng luồng ấm áp truyền đến.
Trong lòng mấy người tính toán một hổi, hỏi có thể nhân dịp trước năm mới làm một cái giường đất hay không.
Trong lúc đang nói giỡn Chu Hồng lại bưng khay đi vào. Trên khay là hai món ăn nguội, da heo đông lạnh và củ cải gấm giòn.
Hai món đồ ăn này là đêm qua Liễu Nha Nhi chỉ đạo làm xong trước.
Da heo đông lạnh vị vừa ngon lại rất thơm, mềm mại như thạch khiến mọi người ăn một miếng lại không dừng đũa được. Còn củ cải ngâm dấm một đêm rất giòn ăn trong miệng có vị chua ngọt mới mẻ.
Đồ ăn nóng còn chưa mang lên bàn, ha món đồ ăn nguội đã thấy đáy.
Lúc trước mọi người còn không cảm thấy đói, lúc này bắt đầu lại cảm thấy đói vô cùng trong lòng chỉ ngóng trông nhanh chóng đem đồ ăn lên.
Ngàn mong vạn nhớ, món ăn thứ nhất rốt cuộc cũng mang lên. Chiếu theo quy củ vẫn ăn thịt cá chép kho tàu trước.
Tiếp đó lần lượt bưng lên đậu nành hầm móng heo, củ cải xào trứng gà, cải mai úp thịt, lá tỏi non xào thịt, rau cần thịt băm, cải trắng, mộc nhĩ xào thịt, ngó sen ngâm chua cay, canh củ cải hâm xương. Chín món mặn một món canh đúng là thập toàn thập mỹ.
Đồ ăn nóng đều đã mang hết lên bàn, người nhà bếp cũng ngồi xuống ăn.
"Hôm nay vất vả cho lão tỷ tỷ, nhanh ngồi vào bàn ăn đồ nóng đi. Đại tỷ, ngươi cũng ngồi đi, ngươi tới vốn chính là khách quý, kết quả còn phải chạy xuống bếp giúp đỡ."
Trần bà bà ngồi trên ghế băng nhỏ, vẫn chưa đứng dậy nói: "Ta không cần ngồi trên bàn, ở trong bếp ăn một chút là được rồi."
"Ta cũng không đi, cãi cọ ôn ào để mấy người trẻ tuổi ngồi xuống ăn thôi."
Tiền thị vỗ tay: "Sao có thể được, các ngươi đều là khách quý, đi đi đi, nhanh ngồi xuống bàn đi."
Nói xong, Tiền thị kéo hai người vào bàn tiệc.
Trần bà bà và Đại Tiên thị không lay chuyển được, chỉ đành đi theo Tiền thị ngồi xuống ghế bên kia.
Chờ Tiền thị trở lại phòng bếp, Liễu thị đã dọn cơm lên cho mấy đứa nhỏ, đứa ngồi xổm đứa đứng ăn uống vui vẻ thoải mái.
Trong chén của Liễu Đông Thanh và Tần Mộc toàn thịt là thịt. Chỉ có trong chén của Liễu Nha Nhi lại toàn là rau cần. Đây là đĩa Trần bà bà xào riêng cho nàng.
Nàng thích ăn rau cần đất nhất. Rau cần lại gọi là dược cần, rau cân thân thấp, bóng loáng, mì rất thơm. Ăn một miếng vừa thơm lại vừa giòn.
Liễu thị đổ một chén canh đưa cho Tiền thị, Tiền thị uống một ngụm nói: "Đồ ăn hôm nay chuẩn bị rất nhiều, có lẽ ăn không hết. Lúc quay về ngươi và đại tỷ mang về một ít ăn đi."
"Trời lạnh đồ ăn có thể để lâu hơn một chút, nương để dì lớn mang về là được rồi còn lại để trong nhà mình ăn, con không cần."
Liễu thị cũng múc cho mình một chén canh, lại nói: "Nương người nói không cần thu lễ, còn chuẩn bị rượu ngon đồ tốt, thật sự không cần thiết. Thời buổi này một bàn tiệc trong thôn cũng chỉ có một món cá còn lại cũng là một chút đồ ăn chay thêm mấy lát thịt mỏng."
"Chúng ta làm một căn nhà tốt như vậy, chẳng lẽ lại làm tiệc rượu là mấy đĩa cải trắng sao? Cũng là do tiền đã tiêu nhiều, sau khi làm nhà đã tốn hơn tám mươi lượng, tiên trong tay không còn nhiều bằng không ta còn có thể làm thêm mấy món có thịt."
Tiền thị đổi chủ đề, hỏi đến: "Chuyện trông đậu nành, cha chồng ngươi đã đồng ý rồi sao?"
"Sao có thể không đồng ý? Lúc A Hiền đi tìm Từ Tứ nhờ tìm thợ thủ công, cha chồng còn biết người có cách kiếm tiền là thật. Cha chồng con nói sang năm sẽ trồng năm mẫu đậu nành, cũng sẽ nói với mấy người trong thôn xem có ai cùng trồng hay không, đến lúc đó A Viễn sẽ thu hết."
"Vậy được rồi!"
Mẫu tử hai người nói chuyện trong bếp, phía trước là tiếng tiếc rượu đan xen hỗn loạn.
Nhìn tình cảnh này rất khó có thể tin được, hơn nửa năm trước, Liễu gia vẫn còn ăn không đủ no.