Chương 92:
Chương 92:Chương 92:
Đông qua xuân tới, băng tuyết tan đi, vạn vật sinh trưởng. Khai hoang hết mảnh đất hoang sau chân núi đã tới tháng ba.
Cha ba mẫu cho Ngô gia, cũng chia cho ba mẫu cho Tần Mộc. Tần Mộc không muốn lấy nhưng cha Liễu khuyên bảo một hồi mới cùng nhau đến huyện nha lập khế ước.
Đậu tằm trồng lúc trước có vẻ như hợp đất quả đậu no đủ, đã có thể ăn được rồi.
Đậu tằm xanh đậm no đủ, cũng không cần bóc vỏ, đến khi nấu cơm bỏ một ít vào trong nồi. Chờ cơm chín cây đậu cũng chín. Bóc một hạt ăn thử vừa mềm vừa thơm.
"Khó trách ở Giang Nam ai cũng trông cây này, hương vị tốt còn có thể lấp đầy bụng."
Liễu Nha Nhi phun vỏ đậu tằm trong miệng, nói: "Đậu tằm bóc vỏ còn có thể làm đồ ăn. Cái gì mà xào với trứng gà, làm canh, món kho ngũ vị hương làm đồ nhắm rượu, cách làm có rất nhiều."
"Ta muốn ăn ngũ vị hương!" Liễu Đông Thanh đề nghị.
"Được, vậy đến lúc đó chúng ta làm ngũ vị hương! Cha, con nghĩ chúng ta thu hoạch một ít đậu mang tới tửu lầu đi. Hiện tại trong nhà không có nguồn thu, chờ đến khi lấy đậu làm nước tương ít nhất cũng phải mất nửa năm. Cây đậu này là món mới ở Hoài Dương, cách làm cũng có rất nhiều, hẳn có thể bán được giá không thấp."
"Nha Nhi quyết định là được!" Ở phương diện làm ăn buôn bán, khả năng của Nha Nhi lớn hơn hắn rất nhiều. Hắn đương nhiên sẽ nghe theo Nha Nhi.
Chuyện đậu tằm đã tính xong nhưng cải dầu lại không quá tốt. Cha Liễu chuyên tâm canh gác ngoài ruộng cải dầu nhưng kết quả trời vẫn sai ý người.
Đương nhiên Liễu Nha Nhi biết tại sao cha mình mặt ủ mày chau, an ủi nói: "Cha, người đừng lo lắng. Lúc trước chúng ta chỉ trông một mẫu cải dầu, hạt giống cũng chưa qua chọn lọc, cũng không bón phân kịp thời. Lần này xem như lấy kinh nghiệm, năm sau nhất định sẽ tốt lên."
"Nha Nhi nói đúng, ăn một miếng không thể biến thành người mập. Ngươi ngày ngày nhăn mày có thể thay đổi được gì không? Ngươi đó còn không nghĩ thoáng bằng Nha Nhi, mệt ngươi đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy."
Cha Liễu được con gái an ủi lại bị lão nương quở trách một hồi, nhất thời vô cùng xấu hổ, đành nói: "Là ta để tâm vào chuyện vụn vặt, ăn cơm, ăn cơm!"
Tần Mộc yên lặng ăn cơm, nghĩ thâm có phải cũng nên lên trấn trên học nghề gì đó hay không cũng có thể giúp một phần cho cái nhà này.
"Cha, thật ra con đọc được rất nhiều cách để làm phân. Chờ lúc rảnh rỗi nhà ta đào một cái hố lớn ở hậu viện, gà không ăn được đậu tằm lấy làm củi đốt cũng không được. Nhưng có thể bỏ vào hố, nhà ta cũng không nuôi heo, đồ ăn thừa lúc rửa chén cũng đổ hết vào đó. Để lâu dần, mấy thứ hư thối này lên men có thể làm thành phân.”
Cha Liễu vốn đang vì chuyện phân tro mà lo lắng lại nghe Liễu Nha Nhi nói tới cách làm phân bón, hai mắt lấp tức sáng lên. Hắn biết nếu Nha Nhi đã có thể nói ra lời này vậy nhất định có thể thành công.
"Lúc trước con thấy cây cải dầu lớn lên rất tốt nhất thời không nghĩ tới chuyện bón phân. Cái này không chỉ làm phân cho cây cải, chờ trời nắng một chút, con và ca ca đào giun về bỏ vào đất. Chúng ta để giun dưới đất có thể làm cho đất mềm, tốt hơn." Kiếp trước Liễu Nha Nhi nghĩ lại những cách làm phân đời trước.
"Được, vậy ngày mai ta lập tức đào hố. Hố này cân lớn như thế một chút?"
Liễu Nha Nhi đặt đũa xuống, suy nghĩ một lát mới nói: "Có thể đào lớn bao nhiêu chúng ta cứ đào. Chờ đến năm sau chúng ta có hạt giống sẽ sàng lọc thật kỹ, sau đó trông nhiều cây cũng cần phải có nhiều phân."
"Được, trong lòng cha hiểu rõ!"
Tần Mộc thấy lông mày cha Liễu rốt cuộc cũng giãn ra, nhân cơ hội nói muốn vào thành tìm thầy học nghề.
Cha Liễu đương nhiên không đồng ý, chỉ là cha Liễu còn chưa mở miệng, Tiền thị đã nói: 'Một mình ngươi có thể ăn được mấy chén cơm? Còm sợ ăn hết nhà chúng ta hay sao? Học trò là người có thể làm việc sao? Sứ phó tốt còn cho ngươi chén cơm ăn, không tốt thì không đánh cũng mắng. Ngươi đó cứ lại trong nhà đi. Có thể làm được việc gì thì là, rảnh rỗi thì cứ đi chơi."
Miếng cơm trong miệng Tân Mộc mới nhai được một nửa lại nghẹn giữa chừng. Nước mắt không nhịn được chảy dài. Hắn biết mình ở Liễu gia một năm, Tiền nãi nãi đã sớm xem mình như tôn tử ruột.
Hắn... Có tài đức gì?
"Nãi nãi ngươi nói rất đúng, nhà này vẫn còn có ta, không để mấy đứa trẻ các ngươi phải nhọc lòng. Ngươi không cần cảm thấy mình ở đây ăn không uống không. Hai mươi mẫu đất sau chân núi là do các ngươi khai hoang được, nếu thật sự muốn tính ta còn phải cho người tiền công đó."
"Liễu thúc... cháu... Tân Mộc cuối cùng vẫn không nhịn được, bật khóc thành tiếng.
Nhìn huynh đệ tốt bật khóc, Liễu Đông Thanh muốn an ủi lại không biết an ủi như thế nào. Cuối cùng vẫn là Liễu Nha Nhi dùng phép khích tướng mới khiến Tần Mộc hít mũi cố nén không cho mình bật khóc.
Chỉ là sau đó Tần Mộc nhìn thấy Liễu Nha Nhi luôn cúi đầu hổ thẹn không thôi.