Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 26

=3= Yêu thương thì xin cái vote đi năn nỉ năn nỉ~~~
______


Hai người trực tiếp từ lâu ba rời khỏi trung tâm thương mại, tuy rằng bỏ qua tang thi biến dị hệ tinh thần kia làm Phương Hoà có điểm tiếc nuối, nhưng cũng hết cách rồi, bọn họ không thể để người khác phát hiện ra họ, hơn nữa cũng không có thời gian từ từ giết chết con tang thi kia.


Một người một mèo vòng qua vị trí cục thành phố, thậm chí còn chạy cách nó thật xa thật xa, nhưng mà đang lúc bọn họ chạy như bay tới một cái quảng trường khác, lần thứ hai xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bọn họ thế mà lại gặp thêm một đội người sống sót.


Đội người sống sót này so với đội bọn họ gặp lần trước có chút khác biệt, thực lực rõ ràng mạnh hơn, những người này dường như đặc biệt tìm kiếm người sống sót khắp nơi.


Lần này còn không đợi Phương Hoà kịp phản ứng, một người trong số đó đã lấy tốc độ cực nhanh vọt lại gần bọn họ, "Lê Chấn!"


Giọng nói quen thuộc làm Phương Hoà cả kinh, gặp được người quen!!!!


Lúc nhìn đến bản mặt bự thiếu đánh kia, móng vuốt trong bàn chân của Phương Hoà bung ra, người này vậy là mẹ nó là Trần Minh Uy, người hầu nhỏ của Lê Chấn! Phương Hoà vẫn còn nhớ rõ việc mình bị người này nhốt trong phòng bếp, người này còn phá hoại cảnh báo cậu viết cho Lê Chấn trên tường.


Phương Hoà từ đằng xa nhìn qua, Trần Minh Uy hiển nhiên là thủ lĩnh của tiểu đội, mười mấy người, đều mặc đồng phục, còn mang theo súng, trong đội của gã còn sở hữu ba dị năng giả, xem tốc độ vừa rồi, Trần Minh Uy hẳn là dị năng giả biến dị hệ tốc độ.


Này... vậy chắc sức dụ hoặc cũng lớn lắm, tuy rằng không thể so với cả một toà cục thành phố, Phương Hoà vẫn cảm giác được cơ bắp của Lê Chấn bắt đầu căng thẳng, cả người trở nên cứng ngắc.


Kỳ thật Phương Hoà biết Trần Minh Uy không phải người xấu, nhưng cậu thấy gã tuyệt đối là không hợp với cậu, cái tên Trần Minh Uy này đúng là khắc tinh của bọn họ, cứ mỗi lần gặp được gã là không có chuyện tốt.


Phương Hoà lập tức chạy về hướng khác, bọn họ hiện tại còn chưa thể cùng người khác tiếp xúc thân mật, vạn nhất tình huống của Lê Chấn bị phát hiện, hoặc là một con mèo đặc biệt như cậu bị người ta chú ý, đều không phải chuyện gì hay ho.


Quan trọng nhất là, biến dị giả đối với Lê Chấn lực hấp dẫn lớn cỡ nào cậu đã thấy qua, nhóm người biến dị giả này nếu còn tụ lại với nhau, làm Lê Chấn phát điên, Phương Hoà cũng không chắc chắn có thể ngăn cản được hắn.


May mà, bộ dạng của Lê Chấn cũng không giống như là còn nhớ Trần Minh Uy, cố nhịn xuống bản năng ăn thịt, như dự liệu của Phương Hoà, chạy sát theo sau cậu.


Nhưng khiến Phương Hoà buồn bực chính là, Trần Minh Uy cũng là dị năng giả biến dị hệ tốc độ, mắt thấy Lê Chấn bỏ chạy, thế mà cũng nhanh chân đuổi theo.


"Lê Chấn, cậu chạy cái gì đó, mau đứng lại cho lão tử!"


Phương Hoà không thích Trần Minh Uy, bởi vì việc Lê Chấn lây nhiễm virus ít nhiều gì cũng có liên quan tới gã, đương nhiên đây cũng coi như là giận chó đánh mèo.


Với tính chất công việc của Lê Chấn, do dù không phải Trần Minh Uy cũng sẽ có người khác, Lê Chấn nhiễm virus cũng không thể đổ hết lên đầu Trần Minh Uy, nhưng mà cậu cố tình lại nhìn gã không vừa mắt.


Trần Minh Uy đuổi không kịp Phương Hoà, nhưng tốc độ so với Lê Chấn còn muốn nhanh hơn chút, cho nên Lê Chấn rất nhanh đã bị hắn chặn lại ở giao lộ, gã trừng mắt nhìn hắn, "Lê Chấn, cậu làm sao vậy?"


Lê Chấn hiển nhiên không thể trả lời gã, một biến dị giả lại đứng trước mặt hắn, làm hắn nhịn xuống bản năng ăn thịt thôi cũng đủ khổ.


Phương Hoà vốn đang chạy trước vội vàng vòng trở về, nhìn Lê Chấn rõ ràng đã cứng đờ.


Cho nên, người xấu chỉ có thể để cậu đến làm, cho dù bị phát hiện là một con mèo có dị năng, cũng so với việc Lê Chấn bị phát hiện là tang thi còn tốt hơn.


Phương Hoà ngay tại chỗ nhảy lên, tốc độ cực nhanh dùng móng vuốt chém qua, tấn công Trần Minh Uy, gã ta cơ bản đã có một ít công phu trong người, tuy rằng chỉ thức tỉnh ra dị năng hệ tốc độ, nhưng phản ứng vẫn nhanh đến kinh người, nhẹ nhàng tránh đi móng vuốt của Phương Hoà.


"Mèo con còn rất lợi hại nha, lại đến đánh thêm hai chiêu đi!" Trần Minh Uy cười to.


Vốn dĩ muốn cho Lê Chấn có cơ hội trốn đi, nhưng hắn cố tình lại bất động đứng đó, Phương Hoà lần nữa cảm thán, rào cản ngôn ngữ thật con mẹ nó đủ rồi đó!!!


"Lê Chấn? Thật sự là Lê Chấn sao?" Người ở đằng trước xe được tiếng của Trần Minh Uy, đã cùng nhau chạy tới, có khả năng đều là đồng sự của Lê Chấn.


Bọn họ vài người cùng tới, tang thi trên đường đều đã nghe mùi tụ tập lại, nhẫn nại cơ hồ đến cực hạn, Lê Chấn duỗi tay giết chết một con tang thi, sinh cơ toát ra từ người nó làm Lê Chấn dễ chịu hơn một chút.


Trần Minh Uy cười lớn một tiếng "Tiểu tử này thật tốt, tôi còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện chứ, không nghĩ tới còn trở nên lợi hại hơn! Đến đến, cho tôi kiến thức bản lĩnh của cậu đi!"


Đuôi mèo của Phương Hoà lắc lắc, cũng không biết Lê Chấn hiện tại có nghe hiểu tiếng người hay không, nhưng Lê Chấn không có đến gần gã, làm Phương Hoà cũng thoáng yên tâm.


Tang thi tụ tập đến càng ngày càng nhiều, Phương Hoà cũng xem như nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm trên vai Lê Chấn, nhìn những người này giết tang thi, sinh cơ của những tang thi này đều tụ tập trên người Lê Chấn, Phương Hoà quan sát một lúc, hình như trừ bỏ cậu những người khác không thể nhìn ra loại năng lượng này.


Chờ đám tang thi đều bị giải quyết xong, Trần Minh Uy nhìn về phía Lê Chấn, "Ha, người anh em, cậu làm sao vậy? Sao mà một câu cũng không chịu nói?"


Lê Chấn hơi hơi ngẩng đầu nhìn qua, ở trong mắt hắn, trừ bỏ mèo nhỏ của hắn thì không có bất luận kẻ nào nữa, lúc này âm thanh của người kia lại hấp dẫn lực chú ý của hắn, đây là thức ăn ngon, nhưng Lê Chấn biết, loại hương vị này tuy rằng có dụ hoặc rất lớn với hắn, nhưng mèo nhỏ không muốn hắn ăn, vì tiếng meo meo của cậu, hắn sẽ nỗ lực khắc chế.


Trần Minh Uy nhìn Lê Chấn bên kia không có phản ứng gì, kinh nghiệm làm đội trưởng đội hình sự nhiều năm nói cho gã biết, bên trong nhất định có vấn đề, cho nên, dưới chân Trần Minh Uy chợt dùng sức, đột nhiên kề sát vào Lê Chấn, duỗi tay ấn lên vai hắn, muốn xem tình huống của hắn rốt cuộc là như thế nào.


Phương Hoà khẩn trương đến phát điên lên, điều cậu lo lắng nhất đã xảy ra, Lê Chấn một tay đem Phương Hoà quăng ra ngoài, một tay kia phát động công kích đánh về phía Trần Minh Uy.


Tốc độ cùng sức mạnh kia của Lê Chấn, Phương Hoà chưa bao giờ thấy qua, một đường chạy liên tục, gặp được không ít tang thi, nhưng mà có Lê Chấn có nhiều dị năng chồng lên, cho nên cũng không có gì khó đối phó.


Nhưng mà Trần Minh Uy trước mắt tốc độ vô cùng nhanh, còn có kỹ xảo chiến đấu, rõ ràng tương đối cường đại, cho nên vừa bắt đầu, Lê Chấn đã dùng toàn lực công kích.


Phương Hoà nhất thời còn chưa có cách, ở một bên nhìn hai người đánh nhau.


Trần Minh Uy một bên đánh một bên cao hứng nói, "Tốt lắm, nhóc con cậu, thế mà có thể ngang tài ngang sức với tôi."


(Pi:... Gã là từ edit xấu rồi. Tui không thể đổi từ nào xấu hơn được nữa. Tuôi hong thích ổng, lỡ mà ổng không phản diện chắc phải edit sửa lại =}}})


Nếu Lê Chấn có thể nói, khẳng định sẽ khinh thường chết gã, bọn họ trước kia vốn đã ngang tài ngang sức, Lê Chấn mặc dù không cường tráng bằng Trần Minh Uy, nhưng mà kỹ xảo chiến đấu cũng không thể chỉ dựa vào cường tráng.


Sau vài lần công kích, Trần Minh Uy bắt đầu có xu hướng yếu thế, Lê Chấn không có cảm giác mệt nhọc, dị năng cũng không có dấu hiệu bị suy kiệt, Trần Minh Uy rất không xong, mắt thấy công kích của Lê Chấn càng ngày càng mạnh, Phương Hoà không giữ nổi bình tĩnh, nếu Trần Minh Uy bị thương, Lê Chấn chắc chắn sẽ gặp rắc rối.


Cho nên, Phương Hoà cắn răng quyết tâm nhảy vào vòng chiến của hai người, chắn trước người Trần Minh Uy.


Lúc này công kích của Lê Chấn đã phóng qua, Phương Hoà ở trước ngực Trần Minh Uy, cho nên một kích của Lê Chấn trực tiếp đánh trúng Phương Hoà, cậu kêu thảm một tiếng cùng Trần Minh Uy bị đánh văng ra rất xa.


Lê Chấn bỗng nhiên cứng đờ, lần thứ hai làm Phương Hoà bị thương khiến hắn vô cùng khó chịu, cấp tốc chạy đến trước mặt Phương Hoà, ấn lên người cậu, năng lượng chữa trị mạnh mẽ chui vào cơ thể cậu.


Lê Chấn giương mắt thấy Trần Minh Uy bên kia đã bò dậy, tâm tình vô cùng khó chịu lại giơ tay đánh qua một chưởng, đem Trần Minh Uy lần nữa đánh văng ra ngoài, đánh vào thân cây ven đường.


Kỳ thật Phương Hoà bị thương không nặng, lúc Lê Chấn phát động công kích, đã phát hiện không đúng, thu lại một ít lực lượng, Phương Hoà còn cố ý tránh đi chỗ yếu hại, cho nên so với lần trước bị đánh lên tường, vết thương này còn muốn nhỏ hơn.


Nhưng mà, ở trong mắt người khác, Lê Chấn chỉ vì một con mèo mà tấn công Trần Minh Uy, đều bị bọn họ xem ở trong mắt.


Trần Minh Uy bên kia ho ra một ngụm máu, miễn cưỡng bò dậy, xua xua tay, "Mấy người làm gì vậy, đều là người một nhà, mau tránh ra."


Có máu, Phương Hoà khẩn trương, khỏi nói đến máu của Trần Minh Uy là máu của dị năng giả, đối với Lê Chấn, kia tuyệt đối là sức hấp dẫn vô cùng lớn.


Phương Hoà đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy mũi của Lê Chấn hơi hơi giật giật, cái tay ấn lên người Phương Hoà run rẫy nhè nhẹ, cơ thể bỗng nhiên đứng lên, thế mà nhanh chóng nhằm về phía của Trần Minh Uy.


Xong rồi! Cậu nên làm gì bây giờ?


Phương Hoà biết, chỉ cần hôm nay Lê Chấn phá giới, mọi việc liền không thể cứu vãn được nữa, Lê Chấn có khả năng sẽ mắc kẹt ở trạng thái nửa tang thi hoá, cậu làm sao nỡ lòng để người này luôn bị vây trong trạng thái đó? Cậu còn đang hy vọng hắn sẽ sớm ngày hoàn toàn hồi phục, dùng một gương mặt lạnh băng bình thản ôn nhu nói chuyện với cậu.


Phương Hoà dưới tình thế cấp bách há mồm, một lực lượng không tên dọc theo cơ thể cậu chảy về phía cổ họng, thời điểm tiếng mèo kêu vốn nên vang lên, liền đổi thành, "Lê Chấn, quay lại!"


Tiếng gào này không chỉ mỗi mình Lê Chấn nghe thấy, còn gào đến xung quanh ai cũng nghe.


Phương Hoà cũng bị bản thân làm cho choáng váng, cậu nên làm cái gì đâyyyyyyy
___


Hay. Đánh hay lắm. Cho tiểu Công một phiếu tốt.

Bình Luận (0)
Comment