Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 42

Dạo này đu Chuang đu INTO4 nhiệt tình quá nạ. Mọi người đã nghỉ dịch chưa? Thời buổi này ra đường nhớ khẩu trang đầy đủ nha mọi người.
______


Lê Chấn bên kia còn đang ngâm nước, Phương Hoà bên này thảnh thơi đi qua đi lại giữa các ngọn núi.


Phương Hoà vừa ngắm vừa nghĩ thầm cái không gian này thật thần kỳ. Bắp, đậu phộng linh tinh này kia đã bắt đầu nở hoa, râu bắp trổ ra li ti, trông rất khả quan, đợi thêm một thời gian, mấy thứ này phỏng chừng có thể thu hoạch.


Rừng cây ăn quả còn tốt hơn, vốn chỉ là những trái cây nhỏ xiu xíu, giờ đã trưởng thành không ít, chắc là không bao lâu nữa sẽ chín hẳn, sau này những thứ hái được đều sẽ tồn trong không gian, đợi đến khi bọn họ có thể xâm nhập vào các căn cứ sinh tồn, là có thể đem ra đổi vật tư.


(Edit: tui là edit mà tui còn thấy bàn tay nó vàngggg ươm luôn quý dị)


Phương Hoà đi bộ hồi lâu, mới trở lại bên hồ, nhưng mà quay lại cái lò củi lớn bên hồ, cũng không thấy Lê Chấn ở đó.


Phương Hoà lập tức đến bờ hồ, trong hồ không có người, cậu không khỏi căng thẳng, nhẹ nhàng nhảy lên dãy núi được đá tạo thành mà lúc trước được bọn họ dời từ trên núi vào, từ trên tảng đá nhìn xuống, hồ nước đã được thanh lọc có thể thấy rõ ràng đáy hồ, có điều bên dưới cũng không có ai cả.


Kỳ quái, người đâu mất tiêu rồi? Phương Hoà vội vàng từ dãy núi đá nhảy xuống, chạy về toà nhà hạch đào, cậu còn chưa kịp đi vào, Lê Chấn đã đi ra.


Lê Chấn nhìn mèo nhỏ xông tới, giơ tay chộp lấy Phương Hoà, duỗi tay xoa bóp bàn chân cậu, "Vội vã cái gì?"


Phương Hoà ra sứ  đem chân của mình rút về, ngẩng đầu ra vẻ không có gì nhìn Lê Chấn, "Sao anh không nấu cơm?"


Lê Chấn ôm Phương Hoà trở lại bên hồ, "Tôi đi làm kiểm tra đo lường, ăn cơm trước đã, ăn xong thì nói cho em nghe."


Phương Hoà khó hiểu lắc đuôi, bị Lê Chấn đặt ở trên kệ bếp, nhìn Lê Chấn làm cá, tuy rằng động tác so với mấy ngày trước không có gì bất đồng, nhưng Phương Hoà cảm thấy bộ dạng này của Lê Chấn hình như là đang có tâm sự, không hề có lí do mà cảm thấy vậy, là tâm linh tương thông? Dù sao Phương Hoà vẫn cảm thấy Lê Chấn không thích hợp.


Phương Hoà dứt khoát nhảy lên vai Lê Chấn, cái đuôi cong lên gãi gãi tai hắn, "Anh đang nghĩ cái gì vậy?"


Lê Chấn nghiêng đầu, nhẹ nhàng cụng đầu với Phương Hoà một cái, "Đừng nháo."


Phương Hoà cười thầm, xẻng hốt phân nhà cậu thế mà còn biết nhột, nâng chân cào cào tóc hắn, "Tôi còn chưa kịp nói với anh, đứa bé kia tên Lương Tư."


Lê Chấn dừng lại, động tác làm cá dừng giữa không trung.


Lúc trước ý thức hắn chưa được rõ ràng, chỉ nhìn thấy chị gái cùng đứa nhỏ, sau này tỉnh táo lại còn tưởng anh rể Lương Bằng Phi không có về nhà cũ cùng Lê Nguyệt, dù sao Lương Bằng Phi cũng là bác sĩ trưởng một bệnh viện, ngày thường vô cùng bận rộn, thời điểm Lê Nguyệt sắp sinh, cho dù muốn đưa, anh ta có lẽ cũng sẽ muốn đưa Lê Nguyệt đến bệnh viện, thay vì để cô mạo hiểm đến một thôn xóm ngay cả một tiệm ăn cũng không có này, cho nên ngay từ đầu hắn đã nghĩ Lương Bằng Phi sẽ không đến.


Có điều, Lê Nguyệt đặt tên đứa bé là Lương Tư, Lương Tư Lương Tư, là đang tưởng nhớ ai?


(Edit: Tư trong Lương Tư (梁思)là tưởng niệm.)


Lương Bằng Phi có khi nào đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không...


"Xẻng hốt phân, sao hôm nay anh lạ vậy?" Phương Hoà cảm thấy càng ngày càng không thích hợp.


Lê Chấn tiếp tục khống chế động tác, duỗi tay bóp bóp chân mèo vừa mới thò lại của Phương Hoà, "Em muốn ăn cá gì?"


Phương Hoà ngồi trên vai Lê Chấn vẫy vẫy chân, "Tùy tiện, cái gì cũng được hết."


Lê Chấn gật đầu, tăng nhanh động tác, Phương Hoà đã quen nhìn vẩy cá bay đầy trời, chân mèo vịnh đầu Lê Chấn kể cho hắn nghe tình hình của đứa nhỏ, còn đặc biệt nhấn mạnh mấy quả cầu tia chớp quỷ dị kia.


"Anh thấy sao? Chị của anh đang làm cái gì?" Phương Hoà nói xong, nhìn cái nồi đang tự động chiên cá, hỏi.


"Hấp thu năng lượng." Động tác của Lê Chấn không dừng lại, tinh thần lực của hắn càng ngày càng thành thạo, có thể vừa chiên cá vừa điều chỉnh độ lửa.


"Tôi cũng nghĩ như vậy, đứa bé này thiệt là lợi hại, so với chúng ta còn lợi hại hơn!"


Nhưng mà, đây cũng là vấn đề, nếu lực lượng của tiểu Lương Tư càng ngày càng mạnh, hắn sẽ càng khó chống lại dụ hoặc của nó, khó trách lúc trước hắn còn có thể kiên trì ba giây, mà lần thứ hai lại không chịu nổi một giây, nguyên nhân không đơn giảng chỉ là khoảng cách, lực lượng của tiểu Lương Tư mạnh hơn mới chính là nguyên nhân.


Giá như tiểu Lương Tư đã được ba đến năm tuổi cũng tốt, ít nhất sẽ có ý thức tự bảo vệ mình, nhưng hiện tại nó chỉ là đứa bé không đến một tháng tuổi, ý thức của bản thân vô cùng mỏng manh, cho dù có mạnh hơn đi nữa, nó có bảo vệ được mình hay không còn khó nói, không chừng còn sẽ tổn thương đến người khác.


Lê Chấn đem suy nghĩ của mình nói cho Phương Hoà, chú ý đến ý thức của mèo nhỏ thật sự có hạn, hắn cần phải phân tích lợi và hại cho cậu nghe.


Phương Hoà thuận thế nằm sắp xuống, treo trên vai Lê Chấn, "May mắn chúng ta luôn để ý kỹ phụ cận, tang thi giết nhiều như vậy, cũng không thấy một con biến dị nào."


Nhưng thời điểm bọn họ ngồi ngốc trên nóc bệnh viện lúc trời mưa, phía dưới chắn chắc đã xuất hiện tang thi biến dị, Lê Chấn rốt cuộc cũng không nói ra, nói nhiều mèo nhỏ lại lo lắng ăn không vô.


Mèo nhỏ để ý tới đứa nhỏ như vậy, trừ bỏ quan hệ của mình cùng Lê Nguyệt, còn có chút đồng cảm, hắn chưa từng hỏi cụ thể về những việc mèo nhỏ đã trãi qua, nhưng thông qua biểu hiện hằng ngày của cậu, cùng thái độ cậu đối đãi với mẹ con Lê Nguyệt, Lê Chấn cũng có chút suy đoán, mèo nhỏ đối với mẹ con họ có một loại hâm mộ không nói nên lời.


Nhiêu đó suy đoán, cộng thêm trước kia Phương Hoà từng nói bản thân đã bị nhốt đủ mới không màng tất cả bỏ chạy...


Lê Chấn không dấu vết siết chặt tay, nhất thời, hắn cảm thấy trái tim đã ngừng đập của mình ẩn ẩn đau.


Ăn uống no đủ, Phương Hoà nằm ngửa trên đùi Lê Chấn, thoải mái cọ cọ, hai chân trước dùng sức duỗi.


Lê Chấn nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng trắng của mèo nhỏ, chỗ này lông vô cùng mềm, xúc cảm rất tốt, hắn trầm mặc một hồi mới nói, "Lúc trước em nói, tang thi bình thường sẽ dần tiến hoá ra tinh hạch?"


"Ừm, tang thi tiến hoá ra tinh hạch so với lúc trước sẽ khó đối phó hơn một chút, tốc độ sẽ nhanh hơn, hành động cũng không cứng ngắt như trước, mức độ hoại tử cũng sẽ chậm dần, có vài thời điểm còn sẽ cắn thuốc tinh hạch lẫn nhau, bất quá tang thi có ý thức vẫn là số ít, cho nên không phải con nào tiến hoá cũng lợi hại."


Lê Chấn nhẹ nhàng nhéo nhéo móng vuốt của cậu, phóng mắt nhìn mặt hồ, "Còn bao lâu nữa?"


Phương Hoà lắc lắc đầu, cậu cũng không biết, lúc đó cậu mới vài tuổi, chỉ mơ hồ nhớ rõ tang thi sẽ ngày càng lợi hại, về sau cuối cùng cũng cùng một số đội ngũ tiến vào căn cứ thành phố A rồi bị bắt, những việc này điều là nghe mấy người trong phòng thí nghiệm nói.


Phương Hoà đột nhiên cảm thấy không đúng, xoay người bò dậy, móng vuốt nắm chặt vạt áo Lê Chấn, "Anh mới nói anh làm thí nghiệm, có phải có quan hệ gì tới tinh hạch hay không?"


Lê Chấn vuốt lông cho Phương Hoà, dùng trán cọ cọ đầu mèo nhỏ, mèo nhỏ của hắn đôi khi có hơi lỗ mãng, nhưng đôi khi cũng rất nhanh nhạy, "Tôi tự kiểm tra đo lường cho mình, hoạt tính của virus tang thi đang tăng dần, tôi đoán có lẽ virus trong cơ thể tang thi khác cũng sẽ có dị động, đây hẳn là lý do khiến tang thi bình thường tiến hoá ra tinh hạch."


Meo ô! Mắt mèo của Phương Hoà nheo lại, năng lượng của đứa nhỏ mạnh hơn, đối với tang thi cũng sẽ càng dụ hoặc, hiện tại nếu tang thi bình thường tiến hoá ra tinh hạch, vậy sẽ xảy ra chuyện lớn mất, Phương Hoà đột nhiên nhớ tới lúc cậu còn ở phòng thí nghiệm đã nghe người ta nói qua vài lần tang thi triều.


Nghĩ vậy lông mao khắp người Phương Hoà lập tức dựng đứng lên, có chút kinh sợ nhìn Lê Chấn, "Đừng ngồi nữa, chúng ta đi, đi giết tang thi mau!"


Lê Chấn nhìn ra mèo nhỏ đang sợ hãi, duỗi tay nâng cằm mèo nhỏ.


Phương Hoà vung móng vuốt qua, "Đừng phá! Nếu không mau chóng đem sự tình của đứa nhỏ giải quyết xong trước khi tiến hoá tinh hạch, vậy thì sẽ có phiền toái lớn đó, nói không chừng sẽ gây ra tang thi triều!"


Lê Chấn tất nhiên cũng đã nghĩ đến, có điều, tình huống bên ngoài quá nguy hiểm, hắn gắt gao nắm hai chân trước của mèo nhỏ, hắn không thể phong ấn không gian ngăn cản mèo nhỏ, cũng chỉ có thể nắm tay cậu như vậy.


Đây là lúc trước hắn kiểm tra đo lường sau đó suy luận ra, nhưng bên ngoài vẫn còn sấm chớp ầm ầm, mèo nhỏ của hắn cứ như vậy xông ra, dị trạng quả cầu tia chớp kia so với lưới điện khủng bố hơn nhiều, Lê Chấn không dám tưởng tượng mèo nhỏ nếu vô ý đụng vào thì sẽ ra sao.


Phương Hoà siết chặt móng vuốt, "Anh không cho tôi đi ra ngoài, chúng ta cứ trốn như vậy mãi sao?"


"Lúc trước tôi đã nhìn qua, tường nhà bên ngoài được xây bằng xi măng, lưỡi dao gió của em cũng không thể đục thủng được, em muốn đi ra ngoài, chỉ có thể đi bằng cửa chính rồi vượt qua lưới sắt bên ngoài, quá nguy hiểm! Chờ thêm chút nữa, bão sẽ không kéo dài quá lâu đâu."


"Tôi ra ngoài thương lượng với chị gái của anh không được sao? Kêu cô ấy thả chúng ta ra ngoài."


Lê Chấn lắc đầu, giải thích với Phương Hoà.


Theo tình huống miêu tả của Phương Hoà, tình hình bên ngoài phỏng chừng Lê Nguyệt cũng không thể khống chế, hắn ẩn ẩn suy đoán, Lê Nguyệt sở dĩ thu lôi, khẳng định không phải vì gia tăng sức cho Lương Tư, dị năng của cô vốn đã mạnh, không nhất định phải làm vậy.


Có khả năng tình huống hiện tại của tiểu Lương Tư đang rất cần thiết hấp thu lực lượng, Lê Nguyệt mới không thể không làm như vậy, nếu không phải việc liên quan tới tính mệnh, có người mẹ nào sẽ để con nhỏ của mình mạo hiểm? Cho nên, những quả cầu tia chớp bên ngoài, có khả năng không phải Lê Nguyệt muốn dừng là dừng, đứa nhỏ vẫn chưa thể nghe hiểu, làm sao có thể tùy tiện thu phóng dị năng?


"Vậy anh nói bây giờ phải làm sao đây?" Phương Hoà hoàn toàn không nghĩ ra cách, "Ngồi đây chờ bão qua, lỡ như tang thi tiến hoá nhanh quá, đột nhiên ngưng kết ra tinh hạch, sau đó lại đột nhiên bị tiểu đoàn tử hấp dẫn, vậy chẳng phải xảy ra chuyện lớn rồi sao?"


Lê Chấn gắt gao nhíu chặt lông mày, thật ra vẫn còn cách.


Cuối cùng, Phương Hoà nhìn bộ quần áo cao su Lê Chấn tự tay may cho mình, khoé miệng giật giật, xấu muốn chết, cả bốn chân cũng bị bao lại, "Anh chắc chắn dùng được hả?"


Lê Chấn gật đầu, "Cao su cách điện, có thể giúp em cách ly điện bên ngoài."


Phương Hoà nhanh nhẹn chui vào, xuyên qua cái kính nhựa bằng băng tĩnh điện nhìn Lê Chấn, thật ra cơ thể của mèo vốn đã nhanh nhẹn, mặc vào bộ quần áo không lọt nổi gió này thật sự rất không thoải mái.


Lê Chấn hỏi cậu, "Có thể hô hấp không?"


Phương Hoà gật gật đầu, Lê Chấn nói tiếp, "Lúa nhỏ, em nghe tôi nói, không khí bên trong chắc là có thể chống đỡ em được khoảng hai phút, em phải tăng nhanh tốc độ, nếu xuất hiện bất luận trạng huống gì, em phải lập tức trở vào đây! Có nghe hay không!"


"Bớt dong dài, tôi có thể đi chưa?"


Lê Chấn xoa xoa đầu Phương Hoà, dùng băng dán tĩnh điện dán lại chỗ Phương Hoà vừa chui vào, xác định không còn kẽ hở nào mới gật gật đầu, nhìn Phương Hoà biến mất tại chỗ, Lê Chấn siết chặt nắm tay, nhắm mắt lại....
_____

Bình Luận (0)
Comment