Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 96

Quằn quại với 3 phần áo cưới giấy. À, bộ Giang Hồ Lắm Kẻ Dở Hơi đã xuất bản và mở link đặt trước rồi. Nếu ai là fan của Thẩm ảnh đế và Tần cung chủ thì nhất định phải đặt đó nha.

Lúc edit phần này tôi đã khóc rất nhiều vì Hòa Hòa nhà tôi, cuộc đời cho em gặp được Lê Chấn, đó là sự bù đắp cho đau đớn mà em đã phải chịu.

Ông trời cho em sống lại một kiếp, để gặp Lê Chấn, gặp những người tốt hơn. Để em sống trọn một cuộc đời vui vẻ lạc quan. Bù lại cho em 13 năm sống trong địa ngục.

Cũng cảm ơn mọi người đã cùng mình trên hành trình này. Yêu mọi người, hi vọng sẽ gặp nhau ở những bộ kế tiếp ️

_____

Trước kia khi cậu ở phòng thí nghiệm, dường như mỗi ngày đều phải hứng chịu đủ loại thực nghiệm, cho nên không cần thiết bị nhốt lại, cũng hoàn toàn không biết những người khác bị nhốt ở đâu.

Đồng thời lúc này, trước mắt Lê Chấn đang đối đầu với Trình Kỳ Đống đột nhiên hiện ra một số tình ảnh, cả người hắn lạnh run như rơi vào hầm băng, tuy rằng biết rõ trước mắt chỉ là ảo ảnh do lĩnh vực không gian của Trình Kỳ Đống tạo ra, nhưng trái tim Lê Chấn vẫn đau đớn như bị ai đó xé rách.

Đây là Phương Hòa của trước kia, lúc Lê Chấn xâm nhập vào ý thức của cậu đã từng lướt qua, rõ ràng đã từng thấy, nhưng đó là từ góc độ của Phương Hòa, nó quá mức đơn giản, hơn nữa còn sẽ theo bản năng mà quên đi phần ký thức đau đớn nhất, mà hiện tại, Lê Chấn nhìn Phương Hòa gần trong gan tấc bị đẩy mạnh vào phòng thí nghiệm, lẫn mấy kẻ điên hưng phấn ghi xuống đủ loại số liệu.

Lê Chấn dùng hết sức mình muốn ngăn cản bọn họ, nhưng tay lại xuyên qua ảo ảnh, đau đớn gần như làm hắn nghẹt thở, hắn bất lực nhìn người mình yêu như báu vật bị tang thi xé thành từng mảnh, rồi lại hồi phục, trơ mắt nhìn cậu bị dị năng hỏa thiêu cháy, sau đó làn da bị đốt trọi lại mọc ra, tùy ý trở lại như ban đầu.

Tại sao lại tra tấn cậu ấy như vậy, Lúa Nhỏ nhà hắn chỉ là một đứa trẻ, có được thân thể tự phục hồi cũng không phải là lỗi của cậu ấy, tại sao lại đối xử với cậu ấy như vậy!

Lê Chấn ôm lấy Phương Hòa gầy guộc, hết lần này tới lần khác nhìn cậu bị các loại thực nghiệm ùn ùn tra tấn, hắn nhìn trái tim nhỏ bé bị sống sờ sờ mổ ra, đau thương lẫn tuyệt vọng làm hắn hận không thể xé mấy kẻ điên đó thành từng mảnh nhỏ.

Lúa Nhỏ của hắn, một Lúa Nhỏ từ trước tới nay lúc nào cũng tươi cười lạc quan, một Lúa Nhỏ yêu thích thu thập vật tư, một Lúa Nhổ vì sống sót mà nỗ lực....

Mười ba năm, 1723 lần thực nghiệm!

Lê Chấn ôm lấy thanh niên nhỏ gầy dần dần bị tang thi biến dị nhai nuốt, run giọng nói đi nói lại những lời mình đã nói suốt mười ba năm qua, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi....

......

Phương Hòa chạy vòng quanh phòng thí nghiệm, cuối cùng cũng tìm thấy một căn phòng bị giấu ở phía dưới, căn phòng này không nằm trong cấu trúc ban đầu của tòa nhà do Trần lão cung cấp, nếu không phải Tiểu Tang liên tục chỉ xuống phía dưới, nỗ lực biểu đạt ý của mình, thì cậu cũng khó mà tìm được.

Đập vỡ sàn nhà của phòng trên xong xuôi, Phương Hòa ngạc nhiên mình thung lũng trống rỗng dưới chân mình, mà hai căn phòng dùng để nhốt vật thí nghiệm lại được khảm vào hai bên vách đá.

Cậu vừa muốn đi cứu người, Tiểu Bạch Cầu đã nhanh mắt ngăn lại, chỉ thấy sâu bên trong thung lũng đột nhiên tràn ra dung nham nóng rực, nháy mắt đã lan tới chỗ cậu.

Dung nham bên dưới không biết bị Trình Kỳ Đống động tay động chân kiểu gì, mà Vương Triệt dùng dị năng hỏa cũng chỉ có thể miễn cưỡng áp chế lại, Vệ Bàn Giang cùng ông Vệ nhanh chóng dựng lên một cây cầu, nhưng cũng bị dung nham nóng rực làm cháy, run run rẩy rẩy như có thể sập bất cứ lúc nào.

Phương Hòa nhìn mấy đứa trẻ đằng xa, cắn răng, chạy vào trong không gian biến về hình người, nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy ra, nhấc chân đá Vệ Bàn Giang, "Từng nhóm dẫn người rời đi trước, tôi cứu người!"

"Không được! Quá nguy hiểm!" Vệ Bàn Giang muốn bắt lấy tay Phương Hòa, nhưng tốc độ của dị năng giả cấp bốn, không phải là thứ cậu ta có thể cản được.

Vệ Bàn Giang nhìn cậu giống như ảo ảnh mà biến mất, sau đó lại xuất hiện ở phía đối diện dung nham, nhanh chóng cõng một đám trẻ con chạy lên cầu của Vệ Bàn Giang.

Thời gian mới qua mấy chục giây, mà đối diện chỉ còn lại một đứa bé, Phương Hòa cõng nó trên lưng, nhanh chóng chạy về hướng bên kia, nhưng đúng lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, Lê Chấn bên trong đã thoát khỏi ảo giác, liên tục rót năng lượng vào trong thiên thạch, không đơn thuần chỉ  Trình Kỳ Đống mà thiên thạch cũng đã chịu không nổi nữa, Trình Kỳ Đống lẫn thiên thạch đồng loạt nổ mạnh, toàn bộ phòng thí nghiệm cũng rung lên, hơn nữa còn có hư hao trước đó do dị năng giả tự bạo, có lẽ nơi này sẽ nhanh chóng sụp đổ.

Vệ Bàn Giang bàng hoàng nhìn một tảng đá rơi xuống sau vụ nổ, quá nhanh, hoàn toàn không kịp ngăn cản, trực tiếp ngăn Phương Hòa và đứa trẻ cuối cùng kia vào sâu trong dung nham.

"Tiểu thủ lĩnh!" Vương Triệt kinh hô, tiến về phía trước một bước, lần thứ hai cố gắng giảm độ nóng của dung nham xuống, hoàn toàn không để ý tới dung nham đã lan tới chân mình.

Vào lúc này, thân ảnh Lê Chấn đột ngột xuất hiện, đám Vương Triệt còn chưa kịp nói câu nào, Lê Chấn đã cắm đầu vào trong dung nham, toàn bộ dung nham nháy mắt hạ nhiệt, tuy vẫn cứ chảy nhưng đã không còn nóng rực như lúc đầu nữa.

Vệ Bàn Giang sửng sốt, nhanh chóng huy động dây leo, vây những đứa trẻ đã được cứu lại, sau đó gắt gao ép Vương Triệt lùi lại, "Đừng cản trở anh ta cứu người, chúng ta lui lại trước đã!"

Vừa dứt lời, đã có người ra khỏi dung nham, nhưng chỉ có một mình Lê Chấn, sát khí cả người hắn dường như muốn hủy diệt tất cả.

"Đại thủ lĩnh, tiểu thủ lĩnh cậu ấy..."

Lời còn chưa dứt, một luồng năng lượng mạnh mẽ đã trực tiếp ném bọn họ lẫn mười mấy đứa trẻ lên khỏi lòng đất.

Vương Bình, Dương Phi và những người sống sót khác vội vã chạy tới, Vương Triệt gắt gao bám lấy cánh tay Dương Phi, trong lòng ngập tràn dự cảm xấu, "Lão Lưu đâu, mau kêu cậu ta xuống bới đất tìm người, đám người thủ lĩnh còn ở dưới!"

Lão Lưu nghe thấy lời này nhanh chóng chạy tới, tập chung năng lượng thổ, nhưng năng lượng này sau khi đưa vào lòng đất, lại chẳng có phản ứng nào, đống mảnh vỡ thiên thạch sau khi nổ hiển nhiên là đã khắc chế cấp bậc của dị năng giả.

Lão Lưu bất lực vô thố nhìn về phía Dương Phi, Dương Phi đỡ lấy Vương Triệt lúc nãy vì cứu người nên bị bỏng, gắt gao cắn răng, "Đào, dùng tay cũng phải đào bọn họ ra!"

Mọi người tụ lại, đủ hệ dị năng, đều liều mạng đào phòng thí nghiệm đã sụp đổ, nhưng chút sức nhỏ bé như vậy căn bản là không ăn thua.

Đột nhiên, một cổ sức mạnh vọt lên từ nền đất, là Lê Chấn mang theo một ít đá vụng trồi lên, nhưng mọi người tìm không thấy Phương Hòa hoặc là con mèo biết nói nào hết.

Lê Chấn tìm khắp toàn bộ dưới nền đất, chỗ dung nham sâu nhất cũng tìm, nhưng lại không tìm được bóng dáng của Phương Hòa, thậm chí hiện tại hắn còn hoàn toàn không thể cảm ứng được vị trí của cậu, đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng có, tình huống này chỉ có thể thuyết minh rằng, mạng sống Phương Hòa đang bị đe dọa, hắn thậm chí còn không thể thông qua không gian để đến bên cậu.

Hắn nhìn phòng thí nghiệm dần dần sụp đổ, sắc mặt lạnh lẽo, như tử thần giáng lâm, ánh mắt lạnh lùng đã phiếm hồng, phòng thí nghiệm sụp đổ, mảnh vỡ thiên thạch sẽ áp chế năng lực của dị năng giả, dù đám người theo sau Phương Hòa có dị năng giả hệ thổ đi nữa, đối mặt với toàn bộ phòng thí nghiệm dưới ngọn núi sụp đổ, có mười dị năng giả hệ thổ cũng vô dụng, nhìn ngọn núi chậm chạp lay động, Lê Chấn dường như phát điên, thiên thạch đã vỡ không thể thu vào không gian, không gian không thể hấp thu thiên thạch, mặc dù bên trong không gian lớn, hắn cũng không có năng lực dời cả ngọn núi vào.

Lê Chấn gắt gao siết chặt nắm đấm, hơi hơi nhắm mắt, lúc mở lại lần nữa, mắt của hắn đã đen hoàn toàn, lơ lửng trên ngọn núi lung lay sắp đổ, mở rộng khí thế vô hạn, tang thi biến dị xung quanh thành phố cơ hồ điều bị hấp dẫn đến.

Kể cả tang thi sau khi thiên thạch vỡ đã dừng thế tấn công, cũng bị khống chế, càng không cần nói tới tang thi đã bị Lê Chấn gieo vào hạt giống ý thức, bọn chúng điên cuồng dũng mãnh ào vào phòng tuyến ba trong căn cứ, nhất trí nhắm vào ngọn núi sụp đổ, dưới tầm mắt sợ hãi của mọi người, đám tang thi điên cuồng thi triển dị năng, khai quật phòng thí nghiệm đã sụp đổ.

Có tang thi hoàng của bọn họ ở đây, còn có những mảnh thiên thạch vỡ nhỏ, thì dị năng của họ là vô hạn.

Tiểu Bạch Cầu từ trên đầu Tiểu Tang nhảy xuống, giống như tia chớp xuyên vào bên trong ngọn núi.

Đất đá bị dời ra không có chỗ để, Lê Chấn dưới tầm mắt khiếp sợ của mọi người, trực tiếp hút sạch nước hồ bên trong phòng tuyến ba.

Đây có thể coi như là nguồn nước của toàn bộ căn cứ, nhưng người xung quanh không ai dám ra mặt nói chuyện, gương mặt lạnh băng của Lê Chấn như muốn đông đá người ta đến chết vậy, quanh thân hắn lúc này bị tinh thần thô bạo dao động quay quanh, bất luận kẻ nào cũng không dám tới gần.

Bởi vì tốc độ tang thi nhanh, bất quá mới mất một hai phút mà nguyên cái phòng thí nghiệm đã bị lật ngược lên trời, lộ ra dung nham được Lê Chấn duy trì nhiệt độ thấp dưới lòng đất.

Đôi mắt thuần đen của Lê Chấn gắt gao nhìn chằm chằm bên dưới, tinh thần niệm lực tìm tòi từng tấc từng tấc nơi đã được tang thi biến dị dọn sạch, rốt cuộc, cơ thể Lê Chấn dao động, lập tức chui vào dung nham, từ trong khe hở nhỏ hẹp nâng ra một con mèo đã bị cháy rụi chỉ còn chút da lông.

Trong phút chốc Phương Hòa rơi vào dung nham, liều mạng dốc chút sức cuối cùng lấy ra hạt giống của ông Vệ, chống đỡ ra một nơi nhỏ hẹp, bảo vệ cậu cùng đứa nhỏ, chỉ là không được bao lâu, dây leo đã bị thiêu cháy, mà đứa bé được cậu cứu kia, trong một khắc cuối cùng đã ôm lấy hình mèo của cậu, thay cậu chặn lại dòng dung nham dũng mãnh.

Lê Chấn nhìn Phương Hòa chỉ còn thở thoi thóp mà như phát điên, nơi m3m mại nhất trong trái tim như bị người khác hung hăng cắt bỏ, bàn tay vững vàng nâng lên thân thể cậu, năng lượng chữa trị mạnh mẽ đưa qua, mèo nhỏ lạnh băng nằm xoài trên bàn tay hắn, hơi thở mỏng manh đến mức khó có thể nghe thấy, khớp hàm Lê Chấn không khống chế được rung lên, thẳng đến khi móng vuốt cuộn tròn của mèo nhỏ co giật nhè nhẹ, giọt nước đọng trên khóe mắt Lê Chấn mới nhẹ nhàng rơi xuống trán Phương Hòa.

Cảm nhận được ướt át mát lạnh, Phương Hòa run rẩy mở mắt, đôi mắt xanh biếc mơ màng nhìn Lê Chấn, há mồm thở d0c, lại chỉ có thể phát ra tiếng kêu yếu ớt.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt cậu, "Ngủ đi, ngủ dậy thì tốt rồi."

Phương Hòa lẩm bẩm một tiếng, đau đớn trước đó đã không còn nữa, nhưng cậu mệt quá, cả người không còn chút sức lực nào, móng vuốt cuộn tròn, ngủ mất.

Đợi đến khi Phương Hòa ngủ say, Lê Chấn mới cẩn thận đưa cậu tới cái giường dưới gốc đào trong không gian, quay đầu nhìn mấy vạn tang thi đồng điệu đứng thẳng, ánh mắt thuần đen khẽ động, đám tang thi lập tức giống như lúc đến, chanh chóng đi mất.

Lúc này, nhóm người xung quanh mới từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại, Dương Phi đỡ lấy Vương Triệt, vội vàng hỏi Lê Chấn, "Tiểu thủ lĩnh sao rồi?"

Khóe miệng Lê Chấn giật giật, vững vàng nói, "Còn ổn, cần chút thời gian hồi phục."

Mèo nhỏ chỉ dư lại chút xíu sinh mệnh, Lê Chấn nhắm mắt hít sâu một hơi, nhìn những người xung quanh, khóe miệng miễn cưỡng giật giật, xoay người đi về hướng phòng tuyến, bí mật vua tang thi của hắn đã bị bại lộ dưới tầm mắt của mọi người rồi, nhưng hắn không hề hối hận chút nào.

Đi lên đống đá vốn là hồ nước, Lê Chấn lại đưa nước từ trong không gian ra, tạo thành một hồ nước hình tròn bao quanh phòng thí nghiệm và hồ nước ban đầu.

Sau đó, hắn không quay đầu lại mà rời đi.

Lê Chấn bên này vừa động, nhóm người X huyện cũng nhanh chóng đi theo, hắn hơi hơi dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói gì thêm, nhẹ nhàng phóng qua tường vây phòng tuyến ba dày nặng, người X huyện cũng nhanh chóng thay phiên đi theo.

Lê Nguyệt bỗng nhiên hoảng hốt, ôm Tiểu Lương Tư chạy theo, em trai cô vậy mà không thèm liếc cô một cái nào, chẳng lẽ còn nghĩ rằng người chị này nghi ngờ gì hắn sao?!

Ông Vệ đằng sau không biết kiếm đâu ra một cây quải trượng bằng gỗ hoa tiêu, chọc chọc cháu nội nhà mình, chắp tay sau lưng mang theo quải trượng, cũng vui vẻ đi luôn.

Vệ Bàn Giang bị chọc tỉnh người, gãi gãi đầu, quay đầu hô một tiếng với người của Bàn Giang tiểu đội, "Mấy anh em, suy nghĩ kỹ càng rồi cùng lão tử đuổi theo người ta mau lên!"

Sau đó, cậu ta chạy vội vài bước, đỡ lấy ông nội nhà mình đi qua tường vây phòng tuyến ba.

Người của đội Bàn Giang, cơ hồ là theo bản năng bước lên, cái gì là suy nghĩ cẩn thận hay không suy nghĩ cẩn thận, trong khoảng thời gian này, bọn họ đã sớm đối với hai vị thủ lĩnh trong miệng người X huyện bội phục sát đất, chỉ thiếu điều sửa xưng hô thôi.

Cứ thế, ồn ào một trận, những người đã náo động phòng tuyến ba đến lật trời cứ thế không chút do dự đi theo Lê Chấn.

............

Đến khi Phương Hòa lần nữa tỉnh lại, Lê Chấn đang ôm cậu ngồi trên mái của một cái nhà xưởng đã bị vứt bỏ, một bên vận chuyển năng lượng trong cơ thể cậu, một bên vuốt lông cho cậu, thuận tiện phơi ánh nắng mặt trời ấm áp, sắp tới sẽ vào mùa đông, thời tiết đang ngày càng lạnh, ánh chiều ấm áp này có thể nói là ấm vào tận trong lòng luôn rồi.

Phương Hòa nâng móng vuốt cào cào lòng bàn tay Lê Chấn, hắn cúi đầu, bình tĩnh nhìn cậu.

Phương Hòa đột nhiên thấy chột dạ, dùng đầu ra sức ủi ủi vào tay hắn, "Miêu miêu miêu..."

Ngay cả tiếng mèo kêu cũng khàn rồi.

Trong tay Lê Chấn nhanh chóng xuất hiện một cái dĩa sứ trắng, có sẵn nước ở trong, Phương Hòa phối hợp cúi đầu uống, uống xong rồi, đợi Lê Chấn cất dĩa đi, cậu lại cọ cọ, meo ô biểu đạt sự áy náy.

Hắn hơi hơi thở dài, ôm cậu lên ngang mặt mình, nhẹ nhàng cọ cọ bộ lông mềm mại, nặng nề lẩm bẩm, "Lúa Nhỏ..."

Phương Hòa nhớ tới giọt nước mắt ngày đó rơi trên trán mình, bèn vươn chân mèo ôm lấy mặt hắn, "Meo ô meo ô..."

Nhưng mà, sau đó Lê Chấn liền nói một câu, làm cả mèo đều cứng lại.

Lê Chấn nói, "Duy trì hình mèo một năm, coi như phạt!"

"Meo ô?" Ha a?

Sau đó, bên trong nhà xưởng cũ nát sửa lại thành một phòng thí nghiệm dành riêng cho Lê Chấn, đặt đủ loại thiết bị mà Phương Hòa không quên thu vào trong lúc cứu người.

Bên cạnh một Lê Chấn bận rộn luôn luôn có một con mèo trắng đen, meo ô meo ô làm nũng với hắn.

Hôm nay, Phương Hòa buồn bực ngồi xổm bên mép bàn, nhìn hắn làm thí nghiệm, Lê Chấn không đơn thuần bắt cậu duy trì hình mèo, còn ngăn luôn giao lưu ý thức với cậu, càng là không cho cậu cơ hội song tu, cho nên hiện tại ngoài trừ gọi bậy meo ô meo ô, cậu hoàn toàn không nói được gì nữa, thật là phiền chết người!

Công việc của Lê Chấn rất nhiều, thoáng nhìn mèo nhỏ bên kia chán muốn chết tự chơi đùa với đuôi mình, hắn nhếch miệng, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc. Nhanh thôi, đợi tới khi hắn làm ra được thuốc giải quyết virus tang thi, hắn sẽ có thể tự do đưa mèo nhỏ nhà hắn đi khắp nơi, đem đồ mà mười ba năm kia cậu thiếu, từng chút một bù đắp vào.

Mỗi lần Lê Chấn làm thí nghiệm đều rất tốn thời gian, Phương Hòa chờ một hồi cũng thấy nhàm chán.

Rốt cuộc mèo nhỏ cũng chịu hết nổi, từ trong phòng thí nghiệm đi ra ngoài, xung quanh nhà máy bỏ hoang này đã dần dần thành lập nên một căn cứ có quy mô tương đối lớn.

Nói cũng lạ, đám người Dương Phi hay Vệ Bàn Giang còn hiểu được, nhưng mà mấy người ở phòng tuyến một tập thể kéo nhau chuyển nhà tới đây là có ý gì? Còn có mấy người sống sót được bọn họ cứu khỏi phòng thí nghiệm, vậy mà thật sự muốn l4m tình nguyện viên cho Lê Chấn thí nghiệm, bất quá đều bị hắn từ chối hết rồi, hắn đã có phương pháp chế thuốc giải, chỉ là cần thời gian chế tạo thôi, tạm thời đúng là không cần vật thí nghiệm.

Lê Nguyệt ẵm theo Tiểu Lương Tư mở một cái lớp học, mỗi khi Phương Hòa không có việc gì làm sẽ ghé qua nghe, sau đó cậu mới biết từ "một đời kiêu hùng" kia, nhớ tới hồi đó mình lảm nhảm với Lê Chấn cái gì mà điểu hùng, Phương Hòa hơi hơi đỏ mặt, may mắn ngoại trừ cậu thì không ai phát hiện một con mèo đen trắng đang đỏ mặt hết.

Bất quá, Phương Hòa lén lút nghĩ, nói Lê Chấn một đời điểu hùng cũng có sai gì đâu, đáng tiếc là qua nửa tháng trời rồi, người này thật sự nghiêm chỉnh giữ mình, sống chết không chịu cùng cậu song tu, càng đừng nói tới tiếp xúc thân mật giữa người yêu với nhau, Phương Hòa gãi gãi cái mũi nóng lên của mình, buồn bực cuộn tròn.

Lê Nguyệt nhìn mèo nhỏ ghé vào cửa sổ ngủ gật, nở nụ cười, quay đầu nhìn tụi nhỏ ngồi đầy phòng, tiếp tục nói, "Thiên hành kiện quân tử dĩ tự cường bất tức, câu này có nghĩa là...."

Đợi tới khi Phương Hòa lảo đảo lắc lư trở lại phòng thí nghiệm, Vệ Bàn Giang đang nói chuyện với Lê Chấn về căn cứ thành phố A, "Trần lão muốn mời anh một lần nữa thành lập phòng thí nghiệm, mặc kệ anh có thể khống chế tang thi biến dị thế nào, ý của ông ấy là chỉ cần anh trở lại là tốt rồi."

Lê Chấn làm xong bước trình tự cuối cùng, tháo bỏ bao tay plastic, vẫy vẫy tay với Phương Hòa, sau đó nói, "Nói với ông ấy, ở bên ngoài tự do hơn."

Phương Hòa nhảy lên cánh tay Lê Chấn, lấy lòng cọ cọ lên cổ hắn.

Hắn vuốt v3 lưng cậu, ra khỏi phòng thí nghiệm.

Phương Hòa liếm liếm môi, dẫm lên tay thò đầu đến trước mặt hắn, mở to đôi mắt mèo xanh biếc tập tành bán manh, vô cùng ngoan ngoãn kêu, "Meo ô meo ô!"

Lê Chấn sờ sờ tai cậu, đi về phía căn nhà mà Dương Phi đã chuẩn bị cho bọn họ.

Vừa tới nhà, Lê Chấn liền ôm Phương Hòa tiến vào không gian, mèo nhỏ trực tiếp nhảy vào trong hồ, thích ý lả lướt trên mặt nước, chờ Lê Chấn cởi xong quần áo, cậu lập tức nhào qua, bỏ hết sự rụt rè mấy ngày nay, miệng mèo không chút khách khí dán lên đôi môi mỏng của Lê Chấn.

Lê Chấn hơi ngạc nhiên, nhắm mắt lại, năng lượng mạnh mẽ theo tay hắn đưa vào cơ thể Phương Hòa, cùng lực lượng bên trong nháy mắt biến cậu trở lại hình người, Phương Hòa giơ tay đẩy đẩy hắn, vốn là muốn cười hắn không có sức chịu đựng, vậy mà ra khỏi miệng lại là tiếng mèo kêu, ai đó nháy mắt tạc mao, muốn cắn người, đã bị Lê Chấn ôm chặt chẽ.

Thân thể rung động của Lê Chấn nháy mắt làm Phương Hòa mềm nhũn, duỗi tay vụng về vuốt v3 phía sau lưng tráng kiện của hắn, "Meo ô...."

Đừng như vậy....

Thời điểm phía sau bị xâm nhập xen lẫn va chạm kịch liệt, Phương Hòa sảng khoái đến mức không kìm được meo ô một tiếng, sau đó liền bị tiếng cười trầm thấp của Lê Chấn đánh gãy, cậu căm giận trợn mắt, hắn liền hôn lên môi cậu, "Ngoan!"

Ngoan cái gì mà ngoan?! Phương Hòa nhìn đôi mắt phát sáng của Lê Chấn, ôm chặt lấy tay hắn.

Thời điểm cậu tỉnh lại phát hiện mình vậy mà đang ở trong xe, cậu trừng mắt nhìn ngoài cửa sổ, chỉ chỉ về phía toà nhà to trước mắt, "Em không nhìn lầm chứ hả?"

Lê Chấn duỗi tay nắm lấy tay cậu, gật đầu.

Phương Hòa lại nhìn nhìn sau xe, không có ai đuổi theo, cậu hưng phấn nói, "Đây là đang đánh lẻ hả?"

Khóe miệng hắn giật giật, này coi như là tuần trăng mật đi, "Thuốc đã làm xong, cách phối cũng giao cho Dương Phi, thời gian còn lại là của chúng ta."

Phương Hòa nhào qua ôm lấy cánh tay hắn, "Rốt cuộc cũng được tự do, bổn miêu gia yêu anh nhất!"

Lê Chấn cọ cọ đỉnh đầu cậu, lại cúi đầu hôn hôn mấy cái.

_____ Chính Văn Hoàn____
Bình Luận (0)
Comment